Thiên Ảnh

Chương 702: Rượu xưa

Huyết Oanh nắm lấy lưỡi dao đang găm vào bụng mình, người khẽ run, thần sắc phẫn nộ và khó tin lướt qua trong mắt, nàng trừng mắt nhìn lão Mã, hét lên:
- Ông… ông điên rồi sao?
Lão Mã lắc đầu, nhíu mày nói:
- Ta không điên, là cô sắp phát điên rồi, ta chỉ không muốn chết uổng trong tay cô thôi.
Huyết Oanh cười thê lương, không hiểu vì sao sắc đỏ trong mắt lại càng thêm nồng hơn, cứ như đong đầy bởi máu, hệt như điên cuồng, nghiến răng thở hổn hển nói:
- Rõ ràng là ta đã cứu ông, không để ông ra ngoài kia bỏ mạng, vậy mà ông lại lấy oán báo ơn!
- Thôi đi.
Lão Mã bỗng dưng cảm thấy bực dọc, cứ như có một cơn sóng đang không ngừng vỗ vào tim, khiến hơi thở ông dồn dập, khó chút hoang mang và phiền não khó mà khống chế. Ông nuốt nước bọt, sau đó cười nhạt nói:
- Ta hỏi cô cả buổi, tại sao người khác không chọn, chỉ chọn một mình ta theo cô tới đây, cô lại chẳng nói lấy một câu. Hơn nữa đừng tưởng ta không nhìn ra, trong tai kiếp huyết nguyệt này, đã có người bị tà khí vô hình xâm nhiễm, ngày một phát cuồng hơn rồi.
Mắt ông lóe sáng, liếc nhìn con đường đã đi qua, ở đó dường như có một cơn gió thình lình thổi đến, lướt qua thông đạo, qua cánh cửa ngầm, thổi qua đại điện Phù Vân tư rộng lớn nhưng tối om, ra khỏi cổng lớn, đột nhiên âm thanh chém giết đinh tai nhức óc ập đến như thủy triều, một màu đỏ như máu phủ khắp đất trời.
Huyết nguyệt trên trời phủ xuống đầu, dưới đất máu chảy thành sông, vô số quân tinh nhuệ của Chân Tiên minh tề tựu tại địa bàn rộng lớn bên ngoài đại điện Phù Vân tư để điên cuồng tàn sát lẫn nhau.
Có thể là bạn cũ, có thể có tình đồng minh, nhưng những tình cảm đó đến hôm nay đều hóa thành tro bụi, tan biến giữa máu và xác chết.
Ai cũng gào thét, gầm rú, hai mắt đỏ ngầu lao đi trong hào quang huyết nguyệt, liều mạng chém giết nhau, thậm chí đa số bọn họ đã quên mất cái gọi là lập trường và phe phái của mình, chỉ theo bản năng mà cầm cự cuộc sát phạt lõa lồ này.
Như con dã thú điên cuồng đánh mất tất cả mọi lý trí.
Giữa không trung, trong những dòng máu đổ thành sông, từng làn khí quỷ dị không ngừng bị rút ra khỏi vũng máu, hội tụ về phía huyết nguyệt trên cao, đồng thời cũng khiến thế giới này trông càng thêm phần đẫm máu và tàn khốc.
Ảo giác lướt qua, lão Mã thoáng rùng mình, ánh mắt lại chĩa vào mặt Huyết Oanh, gương mặt nàng không biết từ khi nào đã trông có phần dữ tợn, ông nghiến răng, nhìn đăm đăm vào người phụ nữ này, gầm gừ:
- Cô dám nói chuyện đi tiếp, cô không giết ta để diệt khẩu, sau đó một mình trốn chạy ư?
Huyết Oanh nhìn lão Mã, cơ mặt hơi nhăn lại, không biết là do cơn đau ở bụng, hay vì nguyên nhân nào khác. Nàng quặn người, như muốn lùi về sau một bước, nhưng từ đầu tới cuối, lão Mã vẫn không buông bàn tay đang cầm dao đó ra, đột nhiên còn nắm chặt hơn nữa.
Con dao cắm trong bụng Huyết Oanh chợt xoay chuyển, sau đó có mấy âm thanh khó chịu, giống như nó đột nhiên khởi động một cỗ máy cực kỳ ác độc.
Huyết Oanh lập tức rùng mình, mặt cắt không còn một giọt máu, rồi bỗng mềm nhũn cả người, gục xuống.
Lưỡi dao rút ra khỏi người nàng, có thể nhìn thấy vật đó đã biến dạng, những cái răng cưa đan xen, đáng sợ hơn là vẫn còn đang chuyển động, và kéo theo máu phun trào như suối chảy.
Vết thương của Huyết Oanh kinh khủng tới mức không thể nào nhìn trực diện, hơn nữa lờ mờ còn thấy được vùng bụng của người phụ nữ này đã bị hủy hoại hoàn toàn, không ra hình dạng, trông mà sởn gai ốc.
Mang trọng thương, Huyết Oanh đưa hai tay ôm bụng, máu ngay lập tức nhuộm đỏ hai tay nàng, nhưng nàng vẫn chưa chết, nàng tái mặt, ngước lên nhìn vật cổ quái trong tay lão Mã, sau đó thở dài, thấp giọng nói:
- Toái Tâm nhẫn? Thứ tà vật đến chính người của Ma giáo cũng không muốn dùng, vậy mà ngươi lại trộm về đây.
Lão Mã hình như rất căng thẳng, trán đổ mồ hôi, liên tục nuốt nước bọt, miệng thở hổn hển, đồng thời trông có vẻ rất phẫn nộ, gầm lên với Huyết Oanh:
- Hừ! Ngươi nói là tà vật thì là tà vật hay sao? Trước giờ ngươi cao cao tại thượng, tài nguyên có vô số, đâu cần phải đích thân liều mạng với yêu nhân Ma giáo, tất nhiên là không phải quan tâm đến những thứ bát nháo như thế này, nhưng ta thì có gì? Ta mà không lấy vài thứ để hộ thân, thì đã chết từ lâu rồi.
Gương mặt tái nhợt của Huyết Oanh đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, nàng nhìn lão Mã nói:
- Đây là vật đại hung, chủ nhân nào cầm nó cũng đều chết rất thảm, xem ra ta khỏi phải sợ không có ai báo thù giúp ta nữa rồi.
- Tầm phào!
Lão Mã giận giữ mắng.
- Nói xằng nói bậy, Lục Trần đã nói với ta từ lâu rồi, đồ trong Ma giáo, căn bản chẳng phân chính tà gì hết, chỉ quan trọng là ai dùng nó như thế nào thôi.
Ông nắm chặt con dao kỳ lạ đó, dõng dạc nói:
- Ta chỉ muốn sống tiếp!
Huyết Oanh lắc đầu, dường như đã sức cùng lực kiệt, cũng chẳng buồn nói gì với lão Mã nữa. Nàng chậm rãi gục xuống đất, lồng ngực vẫn còn thở nhẹ, nhưng mắt đã từ từ khép lại rồi.
Lão Mã trừng Huyết Oanh mãi một lúc lâu, thấy nàng hoàn toàn không có động tĩnh, ánh mắt lại có chút hoảng loạn, ông thở hổn hển, đưa tay bưng kín ngực, chỉ thấy tim đang đập dữ dội, cứ như sắp nhảy ra ngoài tới nơi.
Ông cảm thấy hơi chóng mặt, bèn lắc đầu, sau đó quyết định rời khỏi đây, rời khỏi địa đạo quái lạ, lai lịch kỳ dị này, quay trở lại đại điện Phù Vân tư lúc nãy.
Ông xoay người, sải bước chạy về phía trước, nhưng không phát hiện ra, tốc độ của mình tuy không chậm, song bước chân đã có phần lảo đảo, đến cơ thể cũng có chút xiêu vẹo rôi.
※※※
Thông đạo phía trước cứ như không có điểm dừng, cứ kéo dài mãi. Lão Mã chạy rất lâu, nhưng vẫn chẳng nhìn thấy cửa vào trước đó đâu.
Trong đầu ông có một âm thanh kỳ quái cứ vang lên vù vù, khiến ông rối bời ruột gan, ngoại trừ nhịp tim tăng nhanh, hiện giờ ông còn cảm thấy đầu óc cũng sắp nổ tung rồi.
Ông bỗng nhiên thấy rất khát, rất muốn uống nước.
Lão Mã từ từ dừng bước, cảm thấy rã rời, ông mệt mỏi tựa vào vách đá bên cạnh, thở hổn hển, trong lòng có chút tuyệt vọng. Đầu óc rối bời, nhưng trong lý trí vẫn còn giữ được, ông vẫn nhớ con đường mình đã đi qua, không hề khó đi, chỉ là một thông đạo thôi, nhưng không hiểu vì sao, con đường trước mắt cứ kéo dài xuống dưới, mãi chẳng tìm thấy lối vào.
Khoan đã!
Lão Mã bỗng rùng mình, sau đó gương mặt hiện lên thần sắc khó tin, đường hướng xuống dưới… Ông kinh ngạc quay đầu lại, trong lòng dâng lên một cảm giác không chân thực.
Ông sững sờ một lúc, rồi xoay người, bắt đầu quay trở lại.
Ánh mắt ông bắt đầu có chút tán loạn, cảnh vật phía trước bắt đầu dao động, không hiểu vì sao, trong thông đạo vốn chẳng có gì này dường như xuất hiện thêm vài thứ, nhưng cứ mơ mơ hồ hồ, không nhìn rõ được, cứ như ngắm hoa trong gương vậy.
Lão Mã thở hổn hển, không ngừng tiến về phía trước, đầu óc hỗn loạn, đồng thời miệng mỗi lúc một khát hơn, rất muốn uống chút gì đó.
Sau đó, ông bỗng nhiên dừng bước, ông nhìn thấy Huyết Oanh nằm gục ở phía trước, và cả vũng máu chảy trên mặt đất.
Ông nhìn chằm chằm vũng máu đó, sau đó toàn thân chợt run rẩy, trái cổ đang run lên dữ dội, gương mặt ông hằn lên vẻ sợ sệt, trong đó còn xen lẫn vẻ ác độc khó có thể tả nổi.
Lão Mã lùi lại hai bước, chân chợt mềm nhũn, men theo vách đá ngồi xuống đất một cách mệt mỏi, trước mắt ông bắt đầu tối đi, nhưng sắc màu đỏ như máu dường như đang ập về phía ông từ tứ phía.
Giữa hỗn loạn, lão Mã chợt hồi tưởng về một cảnh tượng kỳ lạ, đó là vào rất nhiều năm về trước, ở sơn thôn nhỏ mang tên Thanh Thủy Đường, ông mở một tửu quán nhỏ, cùng Lục Trần vừa cười, vừa mắng chửi, vừa tán gẫu, sau đó uống rượu.
Muốn uống thêm một hớp rượu của ngày ấy quá…
Đây là suy nghĩ cuối cùng nảy lên trong lòng vào thời khắc cuối cùng khi lão Mã nhắm mắt lại.
71/10
Bạn cần đăng nhập để bình luận