Thiên Ảnh

Chương 250: Báo thù

Đối với thành Côn Ngô vốn thanh bình đã lâu thì trận tàn sát đột ngột vào đêm trăng tròn thật là một sự kiện đáng kinh hãi, nhưng thật ra tác hại của trận tàn sát này không quá lớn, chỉ làm hư hại mấy căn nhà, có mấy người không may bị trúng tên bay đạn lạc mà chết oan uổng.
Hầu hết những kẻ gây ra tình trạng này là các đệ tử trẻ tuổi của hai bên Ma giáo và phái Côn Luân, tuy có kẻ đạo hạnh kiệt xuất nhưng tóm lại là vẫn tương đối yếu.
Bên phía phái Côn Luân có ẩn tình, hầu hết các chân nhân Nguyên Anh thực sự có thực lực hùng mạnh, đạo pháp cao cường đều bị giữ lại trên đỉnh Thiên Côn. Sự việc mà bọn họ phải đối phó vào đêm hôm ấy còn nguy hiểm và cấp bách hơn đối mặt với Ma giáo. Bên Ma giáo cũng đã tổn thương nguyên khí mất mười năm, chưa xuất hiện cao thủ Nguyên Anh nào, hoặc giả có cao thủ thì cũng kiêng dè phái Côn Luân không dám tự tiện ra tay. Còn nguyên nhân thực sự thế nào, chỉ có bản thân Ma giáo mới biết.
Tóm lại, sau trận đại chiến đêm trăng tròn, thành Côn Ngô tuy bị làm cho sợ mất hết hồn vía như có thế nào thì đây vẫn là địa bàn của phái Côn Luân. Những ngày sau phái Côn Luân thẳng tay “lọc” lại tất cả ngóc ngách của tòa thành náo nhiệt này, thanh trừng rất nhiều gián điệp vốn ẩn núp trong những góc khuất tối.
Hai hổ không thể ở cùng một núi, phái Côn Luân đứng nhất nhì thiên hạ, không thể để Ma giáo tồn tại phát triển ngay bên cạnh mình được.
Thế là bao nhiêu nội ứng của Ma giáo trong thành Côn Ngô đều bị quét sạch hết. Dù sao thành Côn Ngô cũng là nơi phái Côn Luân phát triển bao nhiêu năm rồi, gốc rễ vững mạnh, chỗ nào cũng len lỏi vào, một khi kiểm tra tỉ mỉ thì hầu hết nội ứng của Ma giáo đều không lọt được.
Sau cuộc thanh trừng, thành Côn Ngô nhanh chóng yên ổn trở lại, chôn người chết, xây lại nhà, tất cả đều khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, náo nhiệt ồn ào, hưng thịnh phồn hoa, như chưa hề xảy ra bất cứ chuyện gì. Câu chuyện xảy ra đêm hôm đó cũng trở thành chuyện phiếm trong lúc nhàn rỗi.
Chuyện lớn xưa nay chỉ cần không liên quan đến mình thì đều có kết cục tương tự trong mắt mọi người, chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, rồi chuyện nhỏ biến thành một hồi ức khô cằn không chút sắc màu.
Nhưng với những người trực tiếp tham gia trận tàn sát tàn khốc đó, tận mắt nhìn người khác ngã xuống thì khác hẳn, hồi ức đó tràn đầy bi thương, phẫn nộ và hận thù khó giải tỏa.
Trong tối hôm đó, Tô gia thành Côn Ngô là một trong những nơi chịu thiệt hại nặng nhất, cửa lớn đổ sập, tường cao vỡ vụn, chết mất không ít người.
Nói đúng ra thì mỗi người chỉ có một mạng, nhưng trên đời này chưa bao giờ có công bằng tuyệt đối, giống như trong mắt từng người, kỳ thật có mạng lại quý giá hơn mạng người khác.
Sau đêm hôm đó, Tô gia rơi vào hoàn cảnh bi thảm, trong nhà chết không ít người nhưng mọi người chỉ quan tâm đến một người trẻ tuổi tên Tô Mặc, con trai gia chủ Tô gia, em ruột Tô Thanh Quân.
Vải trắng treo trước cửa, vòng hoa chất thành đống, câu đối bức phúng viết đầu những ngôn từ bi thương chân thành hoặc giả dối, cỗ quan tài gỗ lim đặt trước linh đường Tô gia, mẹ Tô Mặc đứng trước quan tài lệ rơi đầy mặt, khóc đến lạc giọng.
Cha Tô Mặc là Tô Thiên Hà xử lý nhiều công việc ở tiền đường. Thân là gia chủ Tô gia, lại là nam nhân, nên ông kiên cường hơn vợ nhiều, nhưng ánh mắt ông vẫn hiện nỗi đau thương tột cùng.
Ngoài ra còn có khá nhiều người nhà họ Tô đứng trước linh đường, phần lớn mặc áo trắng lo liệu chuyện hậu sự. Nghe tiếng gào khóc thê thảm của Bạch phu nhân. sắc mặt ai nấy đều phức tạp, thi thoảng liếc nhìn nhau.
- Con ơi, con chết thảm quá…
- Đáng thương cho con tuổi còn trẻ mà đã gặp nạn này, ông trời thật không có mắt…
- Vì sao kẻ đáng chết thì không chết, lại bắt ta kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh…
Tiếng khóc thảm thiết như gai nhọn đâm xé vào tai mọi người, ai nấy đều khó chịu, nhiều người đứng bên đều cau mày nhưng không ai dám nói một lời nào.
So với tang lễ long trọng ở linh đường, nhiều người cũng thiệt mạng đêm hôm ấy không được may mắn như vậy, không biết bây giờ xác đang ở đâu, nếu không phải bị cỏ xanh phủ kín thì cũng chỉ được chôn cất qua loa.
Đang lúc ầm ĩ bỗng có người từ ngoài bước vào, chính là Tô Thanh Quân.
Thân hình nàng gầy rạc hơn nhiều so với ngày trước, khuôn mặt tái nhợt, hình như vết thương vẫn chưa khỏi hẳn. Nhưng đối với nàng thương tích trên người không quan trọng, thần thái nàng trong trẻo mà lạnh lùng hơn ngày trước rất nhiều.
Thấy Tô Thanh Quân bước vào linh đường, mọi người lập tức im lặng, chỉ còn Bạch phu nhân vẫn đang gào khóc ở phía trước.
Tô Thanh Quân cũng đang mặc áo trắng. Nàng nhìn quanh rồi nhìn đến mẹ đang khóc lóc trước quan tài, hai mắt cũng đỏ lên, từ từ đi đến.
Nàng quỳ xuống sau lưng Bạch phu nhân, nhẹ nhàng ôm lấy bà, Bạch phu nhân dựa vào ngực nàng, nước mắt vẫn không ngừng đổ xuống, miệng vẫn không ngừng than khóc. Cái chết của Tô Mặc đã làm bà suy sụp.
Tô Thanh Quân hít sâu một hơi, lau nước mắt rồi nhẹ nhàng nói:
- Mẹ đừng quá đau buồn, nếu không sức khỏe của mẹ…
- Sức khỏe của ta làm sao?
Bạch phu nhân bỗng ngưng khóc, lạnh lùng hỏi.
Tô Thiên Hà đang đứng bên cạnh cảm giác có gì đó không ổn, nhíu mày bước tới.
Tô Thanh Quân ngơ ngác nói:
- Mẹ đã khóc ở đây hai ngày rồi, hay là mẹ đi nghỉ một chút, nếu không không còn gượng được nữa.
- Không gượng được thì chết là được!
Bạch phu nhân bỗng nhào đến bên quan tài khóc rống lên.
Tô Thanh Quân vội kéo bà lại, đau khổ khuyên lơn, nhưng nàng nói khản cổ Bạch phu nhân vẫn không có phản ứng. Đúng lúc nàng hơi ngừng lại thì Bạch phu nhân bỗng quay đầu nhìn nàng trừng trừng, đôi mắt chất chứa đầy hận thù giận dữ.
Tô Thanh Quân lắp bắp kinh hãi:
- Mẹ… sao mẹ lại nhìn con như vậy?
- Ta hỏi mày, vì sao mày không cứu Mặc nhi? Sao mày lại đứng trơ mắt nhìn nó chết?
Bạch phu nhân bỗng quát hỏi Tô Thanh Quân.
Tô Thanh Quân trong đầu nổ “ùng” một tiếng, nhất thời không kịp phản ứng, ngạc nhiên nhìn mẹ, đám người đứng quanh linh đường đều im bặt.
Một lúc sau Tô Thanh Quân run rẩy nói:
- Mẹ à, không…không phải thế…
Bạch phu nhân bỗng đứng phắt dậy, khuôn mặt nhăn nhúm vặn vẹo, nhìn trừng trừng vào Tô Thanh Quân hét lên:
- Đêm hôm đó ta thấy rõ ràng, mày đánh với tên khốn kiếp đó một trận, rõ ràng đã chiếm được thế thượng phong, vì sao đột nhiên lại thua?
- Còn nữa, tên khốn kiếp đó rõ ràng có biết mày, vốn y định giết cả ta cả cha mày, bị mày kêu một tiếng ngăn lại, sao mày không ngăn y giết Mặc nhi?
Tô Thanh Quân mở miệng định nói nhưng lại thôi, vẻ mặt bi ai thống khổ, lát sau hai hàng nước mắt lăn xuống, nàng chỉ lắc đầu cười thảm, thấp giọng nói:
- Mẹ à, không phải như vậy đâu.
Mọi người xung quanh xôn xao, tiếng xôn xao nhanh chóng biến thành tiếng ồn ào, lúc này không biết có bao nhiêu người nhìn Tô Thanh Quân với ánh mắt khác thường.
Cô gái vốn cao cao tại thượng, tuổi còn trẻ đã là thiên tài của tu sĩ Kim Đan, lúc này lại có thể bị bất kỳ ai miệt thị bàn tán, ngọc vướng bụi đen, ai nấy đều xôn xao bàn tán một phen.
- Đủ rồi!
Một tiếng quát lớn, Tô Thiên Hà bước nhanh tới, ông sầm mặt nhìn quanh bốn phía rồi khoát tay nói:
- Mời chư vị ra ngoài một lát, người nhà chúng tôi có chuyện cần nói.
Ông ta là gia chủ Tô gia đã nhiều năm, uy nghi đường bệ, người ngoài trước nay luôn nể sợ, tuy đang đứng trước linh đường, hành động này quả thật hơi vô lý nhưng cuối cùng tất cả mọi người vẫn chậm rãi lui ra.
Khi trong linh đường chỉ còn lại ba người, thần sắc Tô Thiên Hà mới dịu xuống chút ít, ông nhìn sang phu nhân đang đứng khóc bên cạnh, thở dài nói:
- Quân nhi cũng chỉ có ý tốt khuyên nàng, sao nàng lại cố ý làm khó nó trước mặt bao nhiêu người?
Bạch phu nhân sắc mặt sầu thảm, giơ tay chỉ vào quan tài, khóc nói:
- Chẳng lẽ ta nói sai hay sao? Mặc nhi đang nằm trong này, chết không toàn thây, đầu một nơi người một nẻo, trên mình còn găm bao nhiêu vết dao, nó có đáng thương hay không? Mày làm chị, mà không có tí áy náy nào sao?
Câu cuối cùng bà ta lại khóc nói với Tô Thanh Quân, Tô Thanh Quân nghiến chặt răng nhưng không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận