Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 98: "Một ngày vi sư!"

Chương 98: “Một ngày là thầy!”
“Thế tử điện hạ chờ một chút!”
Tần Phong vừa định bước vào, liền bị Thiên Tâm cản lại.
Không phải Thiên Tâm muốn ngăn cản đối phương.
Mà là Tần Vũ Dương lúc này đang một mặt âm trầm nhìn nàng.
Dù sao đối phương là con trai Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương liều mạng nửa đời người, kết quả là ngay cả sự trong sạch trung quân ái quốc của mình cũng không cần.
Lựa chọn cùng Đại Chu Hoàng tộc Cơ gia chiến đấu đến cùng, còn không phải là vì đứa con trai này.
Tần Vũ Dương không thể lấy sinh mạng của con trai mình ra đùa.
Hắn có thể vì cứu Thương Tích Nguyệt tìm người khác đến thay thế, nhưng con trai của hắn thì không được.
Vạn nhất xảy ra chuyện gì, Tần Vũ Dương chính mình cũng không qua được cửa này.
Đừng nói đến cửa mình, nếu như con trai của mình thật xảy ra chuyện gì.
Đến lúc lên đến Thiên Linh Giới làm sao bàn giao với vợ của mình đây.
Làm sao bàn giao với hai cô con gái đây.
Vừa nghe nói hai người âm dương giao hợp, Tần Phong sẽ gặp nguy hiểm.
Tần Vũ Dương một trăm cái không muốn.
Cho dù Thiên Tâm và ông quen biết đã lâu, cũng nhất định phải cân nhắc ý kiến của đối phương.
“Thiên Tâm, không thể thay bằng người khác sao? Chẳng lẽ nhất định phải để Phong nhi đi cứu Thương Tích Nguyệt?”
Tần Vũ Dương liếc nhìn Thiên Tâm rồi hỏi.
“Vương gia, đối phương nhất định phải là người không có thiên phú võ đạo!”
Thiên Tâm có chút không đành lòng nói: “Người không có tu luyện, thể nội mới trống rỗng!”
“Như vậy, hạo nhiên chính khí mới có thể dễ dàng hơn, đi vào trong cơ thể thế tử điện hạ!”
“Sẽ không bị bất kỳ sự ngăn cản nào!”
“Bởi vì thế tử điện hạ không có bất kỳ tu vi nào, hạo nhiên chính khí cũng sẽ không xung đột với lực lượng trong cơ thể thế tử điện hạ!”
“Như vậy cơ thể thế tử điện hạ sẽ có thể gánh chịu hạo nhiên chính khí trong người Thương Tích Nguyệt một cách hữu hiệu!”
“Chính vì thế tử điện hạ không có tu vi, nên rất có thể sẽ không áp chế nổi lực lượng hạo nhiên chính khí!”
Thiên Tâm sợ đối phương nghe không hiểu, giải thích rất kỹ càng.
Nàng càng giải thích, lông mày Tần Vũ Dương càng nhíu chặt hơn.
Đều nguy hiểm như vậy, còn để cho con trai của mình chịu, vậy chẳng phải ông chính là kẻ ngu hay sao?
Hiện giờ lại đi đâu tìm một người củi mục võ đạo đây?
Trên thế giới này người là củi mục võ đạo, so với tìm kỳ tài võ đạo còn khó hơn!
Trước kia toàn bộ Đại Chu cũng chỉ có hai người, một là Tần Phong, một chính là Thập Nhất Hoàng Tử.
Thập Nhất Hoàng Tử còn bị đối phương dùng bàn cờ đập chết rồi.
Bây giờ còn có thể đi đâu tìm đây?
Lúc này Tần Vũ Dương và Thiên Tâm đều rơi vào tình cảnh khó xử.
“Thương Tích Nguyệt là lão sư của ta, lẽ ra nên để ta tới cứu!”
Thấy hai người đều không nói gì, Tần Phong nghiêm túc nói: “Làm học sinh, nên chia sẻ nỗi thống khổ của lão sư!”
“Dù cho có bị hạo nhiên chính khí làm cho tan thành tro bụi thì sao!”
Tần Phong vừa bước ra, giọng nói lớn.
Đồng thời còn vỗ vỗ bộ ngực của mình.
“Thế nhưng mà…”
“Thế nhưng mà…”
Tần Vũ Dương và Thiên Tâm thấy Tần Phong đứng ra, không biết phải nói gì cho phải.
“Không nhưng nhị gì hết!”
Tần Phong vung tay cắt lời hai người: “Cha, từ nhỏ người đã dạy con, phải biết giúp người là niềm vui!”
“Bây giờ Thương lão sư gặp nạn chịu khổ, ta làm học sinh sao có thể khoanh tay đứng nhìn mặc kệ!”
“Ta lẽ ra phải việc nhân đức không nhường ai, phải giải trừ nỗi đau khổ cho Thương lão sư mới đúng!”
Tần Phong nói xong, lại nhìn Thiên Tâm một cái, rồi nói tiếp: “Thương lão sư vừa đến Tần Vương phủ ngày đầu tiên, đã dạy bảo ta, một ngày làm thầy, cả đời làm cha!”
“Những điều Thương lão sư dạy bảo, cả đời này bản thế tử khó mà quên!”
“Vậy hãy để con đi!”
Tần Phong nói tình cảm chân thành tha thiết, giương cao lá cờ đạo nghĩa.
Khiến Tần Vũ Dương và Thiên Tâm cùng lúc đều không thể nói được gì.
Tần Vũ Dương cố gắng suy nghĩ rất lâu, đều không nhớ ra được.
Mình lúc nào dạy Tần Phong giúp người làm niềm vui chứ?
Bất quá ông đột nhiên hiểu ra, vì sao con trai mình đột nhiên tích cực như vậy.
Đây không phải là giúp người làm niềm vui, mà là Tần Phong thèm muốn thân thể của Thương Tích Nguyệt.
Lời đã nói đến mức này, Tần Vũ Dương cũng không tiện nói thêm gì.
Khi Tần Phong tiến vào phòng ngủ, Thiên Tâm một mặt cảm kích.
Còn Tần Vũ Dương, với tư cách là một người cha thì lại một mặt lo lắng.
Tần Phong vừa vào phòng ngủ.
Liền thấy Thương Tích Nguyệt mặt đỏ bừng.
Ánh mắt có chút thẹn thùng, không dám nhìn thẳng mình.
Mặt đỏ bừng, là do hạo nhiên chính khí trong cơ thể nàng tán loạn gây ra.
Cũng do Thương Tích Nguyệt nghe những lời của hắn bên ngoài mà xấu hổ.
Dù sao người ta vẫn là một cô nương, trước những chiêu trò cao minh của Tần Phong.
Sao có thể chống đỡ được.
Tần Phong mỉm cười, cũng không nói nhiều gì.
Dù sao hôm nay hắn muốn cho Thương Tích Nguyệt thể nghiệm chút “Một ngày vi sư” ý nghĩa chung cực cùng khoái hoạt.
Đương nhiên “Một ngày vi sư” sau “Cả đời làm cha” chỉ có mình mới có thể thể nghiệm được!
Trong lòng Tần Phong và Thương Tích Nguyệt cũng đã hiểu rõ ràng.
Hai người không hề nói nhảm, âm dương giao hợp chắc chắn không thể mặc quần áo.
Cũng không biết ai phát minh, bất kể là thế giới võ hiệp, hay thế giới huyền huyễn.
Một nam một nữ cùng tu luyện, mặc quần áo dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Hai người âm dương giao hợp, càng không thể mặc quần áo, bằng không sẽ dễ làm lỡ việc.
Nhất là Tần Phong, đã quen đường quen nẻo rồi.
Đã sớm là người có kinh nghiệm trận mạc.
Hắn cởi xong quần áo của mình, còn không quên giúp Thương Tích Nguyệt.
Dù sao đối phương hiện tại đang mang theo vết thương, không được thuận tiện lắm.
Đối với sự giúp đỡ của Tần Phong, trên mặt Thương Tích Nguyệt vừa có xấu hổ vừa có cảm kích.
Chỉ chốc lát, hai người đã gặp nhau thẳng thắn.
Tần Phong nhìn Thương Tích Nguyệt, vung tay đứng trước người đối phương, một bộ ngươi ra tay trước đi.
Thương Tích Nguyệt chỉ đỏ mặt, không hề có bất kỳ động tác gì.
Một lúc lâu, Tần Phong thấy đối phương không có động tác gì.
Từ từ mở mắt, mặt không hiểu nhìn đối phương.
Thương Tích Nguyệt lúc này xấu hổ đến mức muốn chui vào chăn: “Bây giờ phải làm sao ngươi nói đi, ta không biết!”
Nghe thấy tiếng như ruồi muỗi của đối phương, Tần Phong nhíu mày.
Ngươi là Thương lão sư, ngươi không biết?
Tần Phong đột nhiên nghĩ đến một điều, vừa rồi mình có chút kích động, Thương lão sư này đâu phải là thầy trên trời.
Đối với mấy vấn đề chuyên môn về học thuật này, vẫn không hiểu.
Lúc này vẫn cần mình là học sinh ra tay dẫn đạo.
Dù sao chủ đề hôm nay là “Một ngày vi sư” mà, cần mình hiện thân thuyết pháp.
Tần Phong cũng không do dự gì.
Trực tiếp xông lên.
Thương Tích Nguyệt lúc này đang bị hạo nhiên chính khí còn sót lại trong cơ thể dày vò thống khổ không thôi.
Tần Phong tiếp xúc với nàng một khắc, cũng cảm thấy trên người đối phương nóng như lửa đốt.
Vô cùng bỏng tay.
Thật sự nếu không hành động, có thể đối phương sẽ không chống được bao lâu nữa.
Hắn không do dự chút nào, trực tiếp vào chính đề.
Không những chủ động dẫn đạo hạo nhiên chính khí trong người đối phương vào trong cơ thể mình.
Còn không ngừng cố gắng làm dịu nỗi đau khổ cho đối phương.
Dưới sự cố gắng hết mình của hắn, sự thống khổ trong cơ thể Thương Tích Nguyệt dần dần giảm bớt.
Da dẻ từ tái nhợt chuyển sang ửng đỏ.
Thương Tích Nguyệt nhẹ tay gạt đi mồ hôi trên đầu Tần Phong.
Một mặt đau lòng nhìn đối phương.
Sau khi phát hiện việc tiếp nhận hạo nhiên chính khí trong cơ thể mình không khiến đối phương xảy ra vấn đề gì.
Thương Tích Nguyệt cũng chủ động để hạo nhiên chính khí trong cơ thể mình vào trong người Tần Phong.
Theo hạo nhiên chính khí khổng lồ trong cơ thể nàng ngày càng ít.
Khí thế toàn thân Thương Tích Nguyệt không ngừng tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận