Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 69: Cơ Thường Lạc bố cục

Chương 69: Cơ Thường Lạc bày kế
Cơ Thường Lạc vừa mở mắt. Trong mắt hắn kim quang lấp lánh. Tất cả khí vận chi lực dung nhập vào trong cơ thể hắn. Giúp hắn khôi phục lại. Đồng thời dưới sự gia trì của khí vận chi lực, tu vi của hắn đột phá đến đỉnh phong Niết Bàn. Mặc dù Cơ Thường Lạc cảm thấy thân thể của mình tốt hơn bao giờ hết. Mà lại thực lực còn tăng lên rất nhiều. Nhưng trên mặt hắn lại mang vẻ u ám nồng đậm. Hắn là Đại Chu Hoàng đế, khí vận Đại Chu tiêu tán. Hắn là người có thể cảm nhận rõ ràng nhất. Lúc khí vận chi lực tiêu tan, Cơ Thường Lạc phảng phất cảm nhận được trong cơ thể mình có một thứ gì đó bị thiếu hụt. Cơ Thường Lạc thở dài, xuống giường.
"Lão tổ!"
"Đủ cung phụng!"
Cơ Thường Lạc hướng Cơ Vô Thường và Đủ Lâm khom người hành lễ. Đủ Lâm chính là cung phụng của hoàng thất Đại Chu, hắn đến từ Thải Vân Tông, là Thái thượng trưởng lão Thải Vân Tông. Cảnh giới của hắn là Thần Du cảnh sơ kỳ. Hai người thấy Cơ Thường Lạc tỉnh lại tự nhiên vô cùng vui mừng. Bọn họ không hề muốn nhìn thấy đối phương chìm vào hôn mê. Hai người đều là tu sĩ Thần Du cảnh. Việc quản lý triều chính vẫn cần Cơ Thường Lạc làm. Một người là lão tổ Cơ gia, một người là cung phụng Cơ gia mời đến. Đều là quan hệ lợi ích gắn bó, đương nhiên không mong Đại Chu cứ thế sụp đổ. Vì Đại Chu càng cường thịnh, tài nguyên tu luyện bọn họ nhận được càng nhiều.
Cơ Thường Lạc vừa tỉnh lại đã nghe Cơ Vô Thường nói. Cơ Thừa Huyễn dẫn ba mươi vạn đại quân bị Tần Phong tiêu diệt hoàn toàn. Đầu của hắn còn bị người treo ở trên lầu thành. Cơ Thường Lạc giận đến suýt nữa lật bàn. Sao mình lại sinh ra một thứ đồ bỏ như thế này. Sớm biết vậy, lúc trước thà bắn hắn lên tường còn hơn.
"Hiện tại Linh Tịch đang dẫn bốn mươi vạn đại quân ở bên ngoài Hàm Cốc quan!"
"Ta sợ nàng sẽ bị tiền hậu giáp kích, có nên cho nàng rút quân về trước không?"
Cơ Vô Thường nói với Cơ Thường Lạc.
"Không cần, cứ để Linh Tịch đóng quân bên ngoài Hàm Cốc quan, không thể để Tần Vũ Dương cho một tên lính nào ra ngoài."
"Chỉ cần đối phương dám ra thì đánh!"
Cơ Thường Lạc bá đạo nói: "Nếu như đối phương không ra, chúng ta sẽ cố thủ đến cùng!"
"Về phần tiền hậu giáp kích thì căn bản không thể, mười vạn kỵ binh của Tần Phong đã chiếm Giang Nam thành!"
"Nhưng không rút quân, mà đóng quân trực tiếp ở Giang Nam, đó là trọng trấn của chúng ta."
"Cách Tần địa Bắc Vực quá xa!"
"Chúng ta chỉ cần phái binh bao vây Giang Nam thành, đánh viện binh!"
"Nếu Tần Vũ Dương xuất binh cứu viện thì sẽ gặp quân của Linh Tịch chặn đánh!"
"Nếu như không xuất binh, chúng ta sẽ tiêu diệt mười vạn kỵ binh ở Giang Nam!"
"Sau đó dồn lực lượng, tập hợp hai trăm vạn đại quân bên ta tấn công mạnh vào Hàm Cốc quan, dù Tần Vũ Dương có trăm vạn đại quân, khả năng cầm quân đánh giặc tuyệt thế vô song!"
"Thắng bại vẫn chưa biết được!"
Cơ Vô Thường nhìn Cơ Thường Lạc trong lòng thầm nghĩ: "Vẫn là ngươi lợi hại!" Hắn có một loại cảm giác thông thoáng sáng sủa. Nếu như là hắn, căn bản không thể xoay chuyển tình thế.
Cơ Thường Lạc bày ba lớp kế hoạch, bỏ hai vẫn còn một. Cơ Thường Lạc mặc dù danh tiếng không bằng Tần Vũ Dương về tài cầm quân đánh trận. Nhưng vẫn lợi hại hơn người bình thường nhiều. Hắn biết kỵ binh không quen với tác chiến thủ thành. Chỉ cần đối phương dám đóng quân ở Giang Nam thành, hắn chỉ cần bốn mươi vạn đại quân có thể vây kín Giang Nam. Đến lúc đó không đánh mà thắng, có thể thu lấy kỵ binh mà Tần Vũ Dương đã tốn nhiều thời gian huấn luyện. Chỉ cần nắm mười vạn kỵ binh này, đủ khiến Tần Vũ Dương lao đao. Không chừng đến lúc đó đối phương sẽ chó cùng rứt giậu. Có những quyết định không lý trí cũng không biết chừng.
"Tần Vũ Dương không thể lúc nào cũng làm ta thiệt được!"
Hoàng đế Đại Chu Cơ Thường Lạc hừ lạnh một tiếng: "Lần này ta muốn ngươi trả giá bằng máu!"
"Truyền lệnh xuống, xuất động bốn mươi vạn đại quân, bao vây Giang Nam thành!"
Cơ Thường Lạc ra lệnh, một thái giám vội vàng truyền chỉ đi. Hắn còn có kế hoạch khác: "Cái Bóng!"
"Có mặt!"
Một cái bóng áo đen xuất hiện trong đại điện.
"Ngươi đi liên hệ vương đình Kim Trượng, nói cho đại hãn của bọn họ biết, chúng ta muốn hợp tác với bọn họ!"
"Khi Hàm Cốc quan nổ ra chiến sự, sẽ để bọn họ đánh úp hậu phương lớn của Tần Vũ Dương!"
"Chỉ cần sau khi tiêu diệt Tần Vũ Dương, ta có thể hứa cắt nhường cho bọn họ một nửa đất đai Bắc Vực Tần địa!"
"Rõ!"
Sau khi Cái Bóng tiếp nhận mệnh lệnh không chút chậm trễ, biến mất ngay trong đại điện.
Vương đình Kim Trượng là một đế quốc rộng lớn trên thảo nguyên. Tần Vũ Dương lúc đó được phong ở Bắc Vực Tần địa là để đề phòng sự xâm lấn của vương đình Kim Trượng. Mấy năm nay hai bên đánh nhau vô số lần, vương đình Kim Trượng tổn thất nặng nề. Đã sớm muốn báo thù rửa hận. Kẻ thù của kẻ thù là bạn, có thêm vương đình Kim Trượng tham gia. Việc tiêu diệt Tần Vũ Dương chỉ là vấn đề thời gian. Việc hứa nhường cho đối phương một nửa đất đai Bắc Vực Tần địa cũng chỉ là một tờ giấy trắng. Sau khi tiêu diệt Tần Vũ Dương, toàn bộ Bắc Vực Tần địa đều do Cơ Thường Lạc quyết định. Người vương đình Kim Trượng có đến được không vẫn khó nói. Nếu có thể một lần tiêu diệt quân đội vương đình Kim Trượng, thu phục thảo nguyên phía bắc về Đại Chu. Đại Chu sẽ tiến vào thời kỳ cường thịnh chưa từng có, phục hồi lại khí vận chi lực không còn là chuyện khó. Hắn Cơ Thường Lạc sẽ trở thành Hoàng đế có thành tựu nhất Đại Chu. Thậm chí vượt qua cả người khai quốc.
Nếu Tần Vũ Dương biết được ý nghĩ trong lòng hắn. Tần Vũ Dương nhất định sẽ nói: "Không ngờ Cơ Thường Lạc vừa tỉnh lại thì những thứ khác không thay đổi, ngược lại càng tự đại hơn."
Cơ Thường Lạc an bài mọi chuyện cần thiết xong, tiễn Cơ Vô Thường và Đủ Lâm. Ngồi ngay ngắn trên long ỷ, rơi vào trầm tư. Dù kế hoạch của mình rất tốt, nhưng không biết có thể diễn ra theo kế hoạch của mình không. Dù sao, ba mươi vạn quân của Cơ Thừa Huyễn bị Tần Phong giết sạch không còn mảnh giáp. Việc đầu hắn bị chặt treo ở cổng hoàng triều, giống như mọc cánh. Truyền khắp toàn Đại Chu. Mọi người âm thầm thở dài, xem ra Đại Chu thật sự không được. Rõ ràng là mặt trời lặn phía tây. Một thái tử dẫn ba mươi vạn đại quân đi đánh một phế vật thế tử. Không những không đánh thắng mà còn bị giết, ngươi tìm ai mà nói cho rõ lí lẽ. Hơn nữa không biết ai đã lặng lẽ truyền tin ra, nói khí vận Đại Chu đã tiêu tán. Vận mệnh Đại Chu đã hết, khiến thần dân Đại Chu bắt đầu bàn tán xôn xao. Nhất là trong kinh thành, có vài người còn bắt đầu nói ở những nơi công cộng.
Nghe tin Cơ Thường Lạc giận đến nỗi làm vỡ năm sáu cái chén. Đến một phi tần hầu hạ hắn, cũng bị hắn bóp chết vì quá hưng phấn.
"Đi, cho ta đi liên hệ Thất Sát Lâu! Mặc kệ phải trả giá bao nhiêu, cũng phải giết phụ tử Tần Phong cho ta!"
"Đem đầu của bọn chúng mang về nấu canh!"
Cơ Thường Lạc hét lớn. Hắn biết tin tức này chắc chắn do cha con Tần Vũ Dương phái người truyền bá. Những tin tức này gây bất lợi cho Đại Chu, hắn nhất định phải ngăn chặn lại. Đồng thời phái càng nhiều người đi truyền bá những tin tức xấu về Tần Phong.
Cơ Thường Lạc có sách lược hơn Cơ Vô Thường. Hắn hoàn toàn không đề cập đến vấn đề đạo đức cá nhân của Tần Phong, chuyện đối phương lui tới ca lâu, phong hoa tuyết nguyệt không hề nhắc đến một chữ. Chỉ nói đến việc Tần Phong cầm quân đánh chiếm Giang Nam, giết Thái tử Cơ Thừa Huyễn. Dù hai bên đã trở mặt, trên danh nghĩa Tần Vũ Dương vẫn là thần tử. Con trai của thần tử giết Thái tử, chắc chắn là mưu phản, đáng tội tru cửu tộc. Dưới sự sắp xếp của Cơ Thường Lạc, rất nhanh nhiều người bị dẫn theo. Đã có vô số người chửi mắng Tần Phong, thậm chí còn thăm hỏi cả tổ tông tám đời của hắn. Đến cả việc chửi mắng Tần Phong cũng trở thành mốt. Có người một ngày không mắng thì khó chịu trong người.
Tần Phong nghe Thiên Cơ Tử báo cáo thì chỉ mỉm cười không nói gì thêm. Hắn không muốn đấu võ mồm với đối phương nữa, quá trẻ con.
"Xuất động la võng, giết hết những kẻ nào dám chửi bới!"
Ánh mắt Tần Phong lạnh lùng, thản nhiên nói.
"Rõ!"
Thiên Cơ Tử nhận mệnh lệnh, lập tức liên hệ La Võng. Thiên la địa võng, không chừa một ai! Chỉ cần ai dám chửi Tần Phong, đều sẽ bị la võng giết chết không thương tiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận