Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 338: Thê thảm Lý Mộng Hàm

Chương 338: Thê thảm Lý Mộng Hàm
Nghe được tiếng của Lý Mộng Hàm, tông chủ Hạo Thiên Tông không hề dừng chân, không dừng lại.
Càng không hề lưu luyến rời khỏi đại sảnh. Cũng không quay đầu lại.
Ngay sau đó, toàn bộ đại sảnh vang lên một tiếng la khóc tê tâm liệt phế. Đó là tiếng kêu tuyệt vọng của Lý Mộng Hàm.
Không lâu sau, mấy tên đệ tử Hạo Thiên Tông tiến vào trong đại sảnh.
Phù phù!
Lý Mộng Hàm bị nhấc lên ném ra ngoài.
Một Thánh nữ đã bị phế tu vi, liền không còn là Thánh nữ của Hạo Thiên Tông. Cũng đã biến thành vô dụng.
Lúc này, Hạo Thiên Tông từ trên xuống dưới đều không giết Lý Mộng Hàm đã xem như nhân từ.
Chỉ là đem người của Lý gia từ trên Hạo Thiên Tông đuổi xuống núi.
Người của Lý gia, bao gồm cả cha mẹ nàng, lúc ở nơi ẩn núi thì mặt đầy oán hận cùng độc ác nhìn Lý Mộng Hàm.
Đây là người từng khiến bọn họ kiêu ngạo, từng giúp bọn họ lên đầu cành hóa Phượng Hoàng, nay đã không còn tu vi.
Lại còn liên lụy bọn họ bị Hạo Thiên Tông đuổi xuống núi.
Lúc này, toàn bộ Lý gia đều hận không thể xé sống Lý Mộng Hàm, đem thịt của nàng từng mảnh từng mảnh xiên ăn hết.
Hiện tại, những hoàng triều bị Hạo Thiên Tông thống ngự đều bị Đại Tần công chiếm.
Mà bọn họ không còn sự che chở của Hạo Thiên Tông.
Đại đa số đều là người không có chút tu vi, ở Đại Tần thiên hạ này, bọn họ ngay cả một nơi sống yên ổn cũng không có.
Vừa mới xuống núi liền bị binh sĩ Đại Tần canh giữ ở dưới chân núi bắt được.
Sau đó bị trói chặt, bị lôi kéo đi gặp Tần Vũ Dương.
Còn đang trên nửa đường, đã truyền đến ý chỉ của Tần Vũ Dương, Lý gia tất cả mọi người còn chưa được đưa tới trước mặt Tần Vũ Dương thì đã bị chém hết.
Hơn nghìn người Lý gia ngã xuống đất, bị ném thây hoang dã.
Lý gia của bọn họ từ đầu đến cuối đều không thể lọt vào pháp nhãn của Tần Vũ Dương. Dù là lúc trước hay bây giờ cũng vậy.
Cho nên nói người nhất định phải biết mình, càng không thể không biết mình là loại người nào. Càng không thể vong ân phụ nghĩa, dùng xong người khác liền vứt sang một bên hoặc là trả thù.
Người như vậy, trong truyện trên mạng thường chết rất thảm.
Việc người của Lý gia bị giết ở Đại Tần Hoàng Triều căn bản không gây nên bất kỳ gợn sóng nào.
Bây giờ, Đại Tần Hoàng Triều vô cùng to lớn, mỗi ngày có vô số người chết. Ai sẽ để ý những người bị đuổi khỏi Hạo Thiên Tông này chứ?
Chỉ là Lý Mộng Hàm từ khi trở lại Hạo Thiên Tông đã không còn hào quang Thánh nữ. Cũng không có đãi ngộ của Thánh nữ. Bị đệ tử Hạo Thiên Tông không đánh thì mắng.
Bọn họ có được hoàn cảnh này, toàn bộ đệ tử Hạo Thiên Tông quy công vào Lý Mộng Hàm.
Đối với nàng càng là nghiến răng nghiến lợi.
Lúc trước khi nàng còn là Thánh nữ, những người này không dám nói.
Đợi đến khi nàng bị phế tu vi, tông chủ Đường Hạo cùng Thái Thượng đại trưởng lão không còn coi Lý Mộng Hàm là Thánh nữ của Hạo Thiên Tông nữa.
Những người này liền trút toàn bộ oán hận trong lòng lên người Lý Mộng Hàm.
Mỗi ngày, ở một góc nào đó của Hạo Thiên Tông, Lý Mộng Hàm đều phát ra tiếng gào thét thống khổ cực kỳ tàn ác.
Đó chính là đệ tử Hạo Thiên Tông đang tra tấn nàng, đánh đập nàng.
Trên người nàng xuất hiện từng vết thương sâu đến tận xương, máu tươi thấm ướt quần áo trên người.
"Nếu như không phải ngươi đến Tần gia từ hôn, nhục nhã Tần gia, Hạo Thiên Tông ta đã không có cục diện hôm nay!"
"Tất cả đều là do ngươi gây ra!"
"Chính ngươi đã khiến Hạo Thiên Tông chúng ta rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!"
"Ta đánh chết ngươi cái con tiện nhân này!"
Từng tiếng mắng chửi vang lên.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Lý Mộng Hàm, cho người ta một cảm giác cực kỳ thê thảm và âm trầm.
Những người này xả hết giận lên người Lý Mộng Hàm xong, liền lấy ra linh dược tốt nhất bôi lên vết thương cho nàng.
"Ngươi có muốn chết, chúng ta cũng không để ngươi chết!"
"Ngươi gây tai họa lớn như vậy cho Hạo Thiên Tông chúng ta, chết cũng không rửa hết tội!"
"Chúng ta muốn chữa khỏi vết thương cho ngươi, để ngươi đời đời kiếp kiếp bị tra tấn!"
Những đệ tử Hạo Thiên Tông mang nụ cười tàn nhẫn trên mặt.
Sau khi bôi thuốc tốt nhất cho Lý Mộng Hàm xong, liền quay người rời đi.
Bọn họ vừa đi không lâu, Lý Mộng Hàm nghe thấy một tràng âm thanh sột soạt bên tai.
Vừa nghe âm thanh này, nàng còn tưởng có người lại đến tra tấn mình, định bò đến một chỗ bí mật trốn.
Chưa kịp gượng dậy thì người đó đã đứng trước mặt nàng.
Lý Mộng Hàm chật vật ngẩng đầu, một thân ảnh quen thuộc hiện vào mắt nàng.
"Lý... Lý trưởng lão!" Ánh mắt Lý Mộng Hàm có chút áy náy. Có chút không dám nhìn thẳng vào Lý Tứ Phượng.
Từ khi hai người bọn họ cùng trở lại Hạo Thiên Tông, Lý Mộng Hàm không hề đi tìm Lý Tứ Phượng.
Mặc dù trước kia đối phương theo mình đến Tần gia từ hôn, vì vậy nhận hết vũ nhục.
Nhưng khi nàng trở về liền đi bế quan cùng sư tôn Đường Thần.
Hơn nữa, nàng đã là Thánh nữ của Hạo Thiên Tông, với Lý Tứ Phượng - một trưởng lão ngoại môn hoàn toàn là người của hai thế giới.
Dù nàng biết đối phương từ sau khi theo mình xuống núi đã bị giáng địa vị trong tông môn xuống ngàn trượng. Ngay cả thân phận trưởng lão ngoại môn cũng bị tước bỏ.
Dù vậy, Lý Mộng Hàm lúc xuân phong đắc ý cũng chưa từng nói một lời cảm tạ với đối phương, lại càng không giúp đối phương một lần.
Lúc này Lý Mộng Hàm lại nhìn thấy Lý Tứ Phượng thì trên mặt tràn đầy vẻ áy náy.
"Lý... Lý trưởng lão, ngươi cũng tới để nhục nhã ta sao?" Lý Mộng Hàm yếu ớt hỏi.
"Không, ta chưa từng có ý định muốn nhục nhã ngươi!" Lý Tứ Phượng nhàn nhạt nói: "Tất cả đã qua rồi, bây giờ ngươi không còn là Thánh nữ của Hạo Thiên Tông, ta cũng không còn là trưởng lão ngoại môn của Hạo Thiên Tông! Nhắc lại chuyện xưa thì có ích gì chứ!"
Lý Tứ Phượng thở dài một tiếng, nhìn Lý Mộng Hàm mắt đẫm lệ nói: "Đi theo ta đi, ở ngoại môn Hạo Thiên Tông ta vẫn còn một gian nhà tranh, tuy rất rách nát, nhưng dù sao cũng là một chỗ có thể sống yên ổn! Có ta ở đó, ngươi sẽ không bị đệ tử tông môn bắt nạt, chúng ta cứ sống ở đó hưởng tuổi già đi!"
Lý Tứ Phượng phảng phất như đang an ủi Lý Mộng Hàm, trên thực tế cũng là đang thuyết phục chính mình.
Dù trong lòng có bất mãn thì cũng sao, năm đó Tần Vũ Dương mà mình chướng mắt giờ đã thành Hoàng Đế của một hoàng triều hùng mạnh.
Tu vi đã cao hơn mình rất nhiều.
Còn mình vẫn luôn dậm chân ở Niết Bàn cảnh, người ta lúc này đã là chân long ngao du Cửu Thiên.
Nếu như đối phương thật sự có thể giày xéo Hạo Thiên Tông, Lý Tứ Phượng nàng đứng ra làm người chứng kiến cũng không mất mặt.
Nếu cuối cùng đối phương bị Hạo Thiên Tông tiêu diệt, thì cũng không liên quan gì đến nàng và Lý Mộng Hàm cả. Vì bọn họ không xứng.
"Lý trưởng lão, ngươi nghĩ thoáng rồi sao?" Lý Mộng Hàm có chút bi thương nói: "Lý trưởng lão, ngươi cam tâm sao?"
"Không cam tâm thì có thể làm sao?" Lý Tứ Phượng cười thê thảm một tiếng: "Thiên tài như ngươi còn bị người ta phế bỏ tu vi!"
"Ngươi nghĩ chỉ bằng hai chúng ta, một kẻ phế nhân, một Niết Bàn cảnh thì còn có thể đòi lại công đạo chuyện Tần Vũ Dương phụ tử nhục nhã chúng ta ngày đó sao?"
"Cho dù vậy chúng ta cũng không thể nhận mệnh!" Lý Mộng Hàm kiên định nói: "Ta sở dĩ có hôm nay, không phải do ta không đủ ưu tú, mà là do ông trời không giúp ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận