Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 236: Tập hợp đủ ba đại Thánh nữ

Chương 236: Tập hợp đủ ba đại Thánh nữ
Ba người cảm thấy có chút khó hiểu.
Đã đến lúc này rồi mà còn muốn đùa.
Không thể không nói Tần Phong thật sự là gan lớn.
Cũng chỉ có Diệu Vũ Thường là nhanh chóng phản ứng lại.
Nàng cảm giác Tần Phong lại đang ủ mưu gì đó.
Muốn kéo Ngọc Quan Âm cùng Đông Phương Nhan hai người cùng xuống nước.
Đã vậy, Diệu Vũ Thường đương nhiên sẽ phối hợp đối phương không điều kiện.
Lặng lẽ đứng ở đó, coi Tần Phong như cái sấm sét, muốn đánh đâu thì đánh.
"Ta thấy ngươi là muốn trốn khỏi lòng bàn tay ta đấy hả!" Đông Phương Nhan tức giận liếc Tần Phong một cái: "Ngươi vừa trêu chọc ta xong, giờ lại muốn bắt cóc ta, ngươi có ý đồ gì?"
"Còn nữa ai thèm đi theo ngươi!" Đông Phương Nhan vô cùng chắc chắn.
Đối phương chỉ là một người bình thường, trừ việc Diệu Vũ Thường coi đối phương như bảo bối.
Một mực liếc mắt đưa tình với hắn, thì nàng và Ngọc Quan Âm sẽ không đời nào đi theo hắn.
"Ngọc Quan Âm, đã cả hai chúng ta đều muốn đưa Tần công tử đi, chi bằng hai ta liên thủ đánh bại Diệu Vũ Thường trước, rồi quyết định xem Tần công tử sẽ thuộc về ai thì sao?"
Đông Phương Nhan lúc này không còn vẻ quyến rũ như trước.
Hoàn toàn giống như một người chị gái, trên người mang một vẻ cao lãnh.
Khi nhìn Tần Phong, cứ như thể muốn chém hắn thành hai nửa.
Để nàng cùng Ngọc Quan Âm mỗi người một nửa.
"Ta chọn đi cùng Tần công tử!" Ngọc Quan Âm cười, cũng không đồng ý với nàng.
Mà đứng trước mặt Tần Phong, cùng Diệu Vũ Thường bảo vệ hắn.
Không cho Đông Phương Nhan có cơ hội lợi dụng.
"Cái gì?" Đông Phương Nhan cảm thấy rất khó hiểu.
"Tu hành ở Vạn Phật Tông, tu hành ở thế gian cũng như nhau!" Ngọc Quan Âm chắp tay trước ngực nói: "Đã bần ni đã xuất thế, không bằng để Tần công tử dẫn ta trải nghiệm một thế giới khác biệt!"
"Bần ni cũng cảm thấy rất hứng thú với những điều Tần công tử nói tới!"
Tần Phong vừa nghe nàng nói xong, lập tức cao hứng khôn xiết.
Kế hoạch của mình bước đầu thành công, nhưng lại có một loại dự cảm chẳng lành.
Đối phương đây là muốn nắm chắc mình rồi.
Hắn không sợ người khác mưu đồ gây rối với mình, nhưng lại sợ hãi một đại mỹ nhân nũng nịu như vậy cứ đi theo mình, lại không nói ra mục đích.
Như vậy sẽ rất khó phòng bị.
Nếu như thình lình mà chơi chiêu với mình, thì sẽ khiến mình khó lòng đỡ được.
"Mấy người này sẽ không định bắt mình quy y đấy chứ!" Tần Phong thầm nghĩ: "Nếu thật sự vào Phật môn, cả ngày phải đối mặt với một đám hòa thượng, đến cả ni cô cũng khó thấy, thì mình sao mà chịu nổi!"
Hắn biết, công pháp của Phật môn vô cùng bá đạo, có thể cưỡng ép người ta quy y.
Còn hiệu quả nhanh hơn cả tẩy não.
Dù Ngọc Quan Âm có xinh đẹp như tiên, thì mình cũng không thể từ bỏ cả khu rừng mà theo một nàng.
Đúng lúc Tần Phong đang suy tư nên đối phó với Ngọc Quan Âm như thế nào.
Diệu Vũ Thường lại lên tiếng: "Đã Tần công tử muốn dẫn ta đi để biết đến thế giới tuyệt vời này, vậy ta đương nhiên sẽ đi theo rồi!"
"Dù sao thì Tần công tử cũng là đạo lữ của ta, Tần công tử đi đâu thì ta tự nhiên sẽ đi đó!"
Lời này của nàng không khác gì tuyên bố chủ quyền, đồng thời còn muốn giúp Tần Phong dụ Đông Phương Nhan theo.
Cả nàng và Ngọc Quan Âm đều đã chọn đi theo Tần Phong, thì không có lý gì mà Đông Phương Nhan nổi danh lại không đi theo cả.
Mặc dù đây là một dương mưu chẳng có gì ghê gớm, nhưng Đông Phương Nhan vẫn phải mắc lừa.
"Các ngươi!" Đông Phương Nhan chỉ Diệu Vũ Thường và Ngọc Quan Âm.
Trên mặt không hiểu chuyện gì.
Rất nhanh liền nhíu chặt lông mày rồi lại giãn ra.
"Đã Tần công tử mời, vậy ta cũng muốn đi xem, xem đến cuối cùng có thứ gì mà lại chơi vui đến vậy!"
Quả nhiên, Đông Phương Nhan biết rõ đây là cái hố, vẫn không chút do dự mà nhảy vào.
Rõ ràng Diệu Vũ Thường và Ngọc Quan Âm đều muốn mượn Tần Phong cái kẻ vô dụng về võ đạo này để đột phá đến cảnh Vấn Đạo.
Cơ duyên đột phá của hai người họ đã có, còn cơ duyên đột phá đến cảnh Vấn Đạo của nàng thì vẫn chưa thấy tăm hơi đâu.
Vậy nàng không bằng cứ nhìn chằm chằm vào hai người họ, dù không gặp được cơ duyên của mình, thì cũng có thể quấy phá bọn họ một chút.
Đông Phương Nhan hiểu rõ, người như bọn họ, thiên phú càng cao, thì càng khó đột phá.
Nàng không thể để Diệu Vũ Thường và Ngọc Quan Âm dẫn trước mình một bước được.
Nếu như hai người họ đột phá mà mình thì không, vậy thì chuyện ba đại thánh địa giao đấu đã lập trước đó, chắc chắn sẽ không có phần nàng.
Thiên Ma Môn cũng sẽ bị đào thải, điều này là điều mà nàng không thể tha thứ được.
Hơn nữa Tần Phong cũng chỉ là một kẻ phàm nhân, hắn dám giở trò gì trước mặt mình.
Coi như hắn có tài giỏi, thì cùng lắm cũng chỉ là vượt quá cái giới hạn mà mình dễ dàng tha thứ thôi, mình cũng có thể giết hắn rồi nhanh chóng giải quyết.
"Tần công tử, lại đây với tỷ tỷ nào, nếu muốn đi chơi vui, tỷ tỷ có thể dẫn ngươi đi mà!"
Đông Phương Nhan lại sử dụng mị thuật « Hoặc Tâm » với Tần Phong, sao vẫn không có hiệu quả.
Khiến nàng vô cùng tức giận, mình là một trong những thánh nữ của Thiên Ma Môn, sao đối phó với một kẻ phàm nhân mà lại bất lực đến vậy!
"Không chơi nổi, không chơi nổi!" Tần Phong lắc đầu lia lịa: "Thầm mắng một tiếng yêu nữ, quá mẹ nó câu hồn!"
Vẫn trốn sau lưng Diệu Vũ Thường và Ngọc Quan Âm.
Nói với Đông Phương Nhan: "Đã Đông Phương Thánh nữ cũng chuẩn bị đi cùng ta rồi, vậy chúng ta lên đường luôn đi!"
Tần Phong nói xong, dẫn đầu đi về phía kinh thành Thất Sát Hoàng Triều.
Diệu Vũ Thường và Ngọc Quan Âm không nói gì thêm, quay người đuổi theo.
Đông Phương Nhan nhìn theo bóng lưng ba người rời đi.
Hừ!
Hừ lạnh một tiếng dậm chân, rồi cũng chọn đi theo.
"Xem các ngươi có thể giở trò được đến đâu!"
Lúc này, Đông Phương Nhan lại lộ ra dáng vẻ của một tiểu nữ nhi.
Càng làm lộ ra mị lực vô song.
Nếu như Tần Phong mà thấy cảnh này, nhất định sẽ nói một câu: "Thật sự là hết cái biến này đến cái biến khác mà tiểu yêu tinh!"
Đáng tiếc là cảnh này lại không có ai thấy được.
Việc Tần Phong chọn tiếp tục đi vào kinh thành Thất Sát Hoàng Triều, chỉ là muốn nghỉ ngơi ở đó một đêm.
Sau đó sẽ lên đường đến phân bộ thứ ba của Thất Sát Lâu.
Còn có một điều nữa, hắn muốn xem người của tổng bộ Thất Sát Lâu có tiếp tục không biết sống chết mà đến giết mình nữa hay không.
Bên cạnh hắn vừa vặn đang có ba đại thánh địa thánh nữ, không dùng thì phí.
Có thể khiến cho các nàng giết được càng nhiều càng tốt.
Đáng tiếc là Tần Phong vẫn đánh giá quá cao người của Thất Sát Lâu.
Hắn nghênh ngang đi dạo trong phạm vi thế lực của Thất Sát Lâu.
Vậy mà đối phương lại không hề đến giết mình.
Còn khiến cho hắn thấy bất ngờ.
Bất quá từ tình báo mà Thiên Cơ Các đưa cho hắn thì biết.
Tông chủ Thất Sát Lâu đã từng hạ lệnh, bảo người Thất Sát Lâu không cần quản Tần Phong.
Dù sao bên cạnh hắn đang có Diệu Âm Tiên Tử của Diệu Âm Tông, nếu không dùng sát thủ cảnh Vấn Đạo thì rất khó giết được hắn.
Nhiệm vụ hàng đầu của Thất Sát Lâu bây giờ là phải tìm cho ra Đế Thích Thiên kẻ đã tiêu diệt phân bộ thứ hai của bọn chúng.
Hơn nữa còn phải tìm ra tung tích của sát thủ La Võng đang ẩn nấp.
Trong mắt Thất Sát Lâu thì Tần Phong cũng chỉ là một phế vật không có chút tu vi.
Có Diệu Vũ Thường ở bên cạnh thì người ta mới coi trọng hắn một chút.
Chờ Diệu Vũ Thường không ở đó, thì hắn còn không bằng một tên phế vật.
Căn bản không quan trọng, đợi bọn hắn tìm được Đế Thích Thiên, rồi xử lý Tần Phong sẽ dễ như trở bàn tay.
Trong mắt đối phương, mức độ quan trọng của Tần Phong và Đế Thích Thiên không hề cân xứng.
Đối phương đã tiêu diệt cả phân bộ thứ hai của bọn chúng, nếu như không nhanh chóng tìm ra, thì Thất Sát Lâu còn có thể đặt chân ở thế gian tục này bằng cách nào, mặt mũi đều bị đánh đến nỗi không còn thể muốn nhìn được nữa rồi.
"Xem ra giả vờ không có tu vi gì cũng có chỗ tốt, cứ xảy ra chuyện gì là người ta liền mặc kệ mình!" Tần Phong thầm cảm thán.
Khóe miệng không tự chủ nở một nụ cười: "Tìm Đế Thích Thiên ư, cứ tìm đi, tìm được coi như ta thua!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận