Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 213: Cẩn thận ta cáo các ngươi phỉ báng

"Mẹ kiếp, suýt chút nữa ta quên mất chuyện này rồi!"
"Việc Diệp Thiên tu luyện Thị Huyết Ma công, làm cả giới thế tục xôn xao hết cả lên!"
"Mọi người khẩn trương đi, nếu lại có thêm một người tu luyện Thị Huyết Ma công thì sẽ ra sao!"
"Chuyện này có gì không thể, không có lửa làm sao có khói!"
"Ai có thể cưỡng lại sự dụ hoặc từ sức mạnh?"
"Nếu Thị Huyết Ma công đặt trước mặt ngươi, ngươi có tu luyện không?"
"Ta đương nhiên là tu luyện, ta không tu luyện người khác coi thường ta!"
Dưới những cuộc thảo luận ồn ào khắp nơi, sắc mặt của Lý Mộng Hàm ngày càng khó coi.
"Các ngươi đừng có ăn nói hàm hồ, ta và hắn không có bất kỳ quan hệ nào!" Lý Mộng Hàm vội vàng chối bỏ quan hệ với Diệp Thiên.
Tiếp đó, nàng giải thích: "Chúng ta chỉ là tình cờ gặp nhau, vì đều là người của thánh địa nên kết bạn đồng hành, các ngươi đừng có hiểu lầm!"
"Bản thánh nữ thiên phú vô song, căn bản không thèm tu luyện Thị Huyết Ma công."
"Các ngươi cũng đừng có tin vào mấy lời đồn nhảm nhí, lại đi trách oan người tốt!"
Nàng không giải thích còn đỡ, vừa giải thích lại càng làm mọi người tin rằng Lý Mộng Hàm rất có khả năng đã tu luyện Thị Huyết Ma công.
Hơn nữa có lẽ đã sớm thông đồng với Diệp Thiên rồi.
Dù sao từ khi mọi người nghe đến cái tên Lý Mộng Hàm – thánh nữ tương lai của Hạo Thiên Tông này.
Thì đối phương đã cùng Diệp Thiên gắn kết rất sâu rồi.
Không những vậy còn cả ngày đi cùng nhau, sớm chiều chung đụng, thậm chí còn ở cùng một khách sạn.
Hai người cả ngày dính lấy nhau như vậy, bây giờ còn nói mình và đối phương không liên quan gì, không quen biết.
Ai mà tin?
Lúc này Diệp Thiên cuối cùng cũng kìm nén được lửa giận trong lòng, thấy Lý Mộng Hàm giúp mình thu hút không ít sự chú ý.
Lập tức hắn cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Nhưng Lý Mộng Hàm lại nóng lòng muốn phủi sạch quan hệ với mình khiến Diệp Thiên rất không vui.
Khó khăn lắm mới có người giúp mình chia sẻ bớt áp lực, vậy sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua?
Ném cho Lý Mộng Hàm một ánh mắt đầy thương tâm xong.
Diệp Thiên cố làm ra vẻ mặt ủy khuất, rồi thả người bay lên trời.
Hắn bắt chước dáng vẻ của tên mặt nạ băng điêu trước đó giao chiến với mình, không cho đám người thời gian suy nghĩ nhiều.
Chớp mắt liền biến mất ở chân trời.
Ngay khi hắn vừa bay đi, vô số bóng người cũng lập tức xông ra đuổi theo.
Những người này đều là đệ tử của bốn thánh địa khác, bọn họ nhất định phải theo sát Diệp Thiên để ý hành động của hắn.
Không thể để hắn gây ra náo loạn ở giới thế tục.
Dù sao sự bình ổn hiện tại của giới thế tục không biết đã phát triển được bao nhiêu năm.
Nếu bị Diệp Thiên phá vỡ thì những thánh địa này sẽ chịu tổn thất lớn nhất.
Cho nên nhóm người đuổi theo đầu tiên chính là đệ tử của những thánh địa đó.
Tiếp sau đó là không ít người cũng đuổi theo.
Còn sau khi Diệp Thiên dùng ánh mắt đau thương nhìn Lý Mộng Hàm xong.
Mọi người tại hiện trường, ai nấy đều ra vẻ đã hiểu, nhìn về phía Lý Mộng Hàm.
Giống như đang nói: "Bây giờ còn nói hai người không có gì sao?"
"Nhìn mà tức giận đến người ta bỏ đi luôn rồi kìa!"
Bởi vì trước đó, người của Thiên Cơ Các đã tuyên truyền không tốt về nhân phẩm của Lý Mộng Hàm.
Trong lòng mọi người tự nhiên nàng không có ấn tượng tốt gì.
Mặc dù những lời nàng vừa nói đều là thật, nhưng do suy nghĩ chủ quan trong lòng mọi người từ trước.
Nên Lý Mộng Hàm vốn dĩ chính là người như vậy.
Ăn no rồi thì đánh đầu bếp, lợi dụng hết rồi liền đá người ta bay đi.
Lúc Diệp Thiên còn có thể vì nàng mà sử dụng được, thì nàng gọi người ta Tiểu Điềm Điềm.
Bây giờ người ta lộ tin tu luyện Thị Huyết Ma công rồi, lại đá người ta một cái.
Ngươi vốn chính là dạng người đó, làm như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Ngươi có tu luyện Thị Huyết Ma công hay không thì chúng ta cũng không biết.
Tốt nhất là nên để chúng ta kiểm tra thử xem sao.
Sau khi Diệp Thiên đi rồi, Lý Mộng Hàm thấy tình hình ngày càng bất lợi cho mình.
Nàng giận dữ đứng trên nóc Kim Loan điện, chỉ vào những người bên dưới và nói: "Bản thánh nữ là đệ tử đóng cửa của tông chủ Hạo Thiên Tông, từ trước đến nay làm việc quang minh chính đại, đã nói không có tu luyện Thị Huyết Ma công thì là không có tu luyện Thị Huyết Ma công!"
"Hừ!" Lý Mộng Hàm hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi còn dám nói xấu bản thánh nữ, coi chừng ta kiện các ngươi tội phỉ báng!"
"Chúng ta sợ lắm đó nha, chỉ có mình ngươi được làm chuyện xấu xa, còn không cho chúng ta nói sao!"
Lúc này, một giọng nói vang lên bên tai mọi người.
Chỉ thấy một người mặc trường bào trắng, dáng người cao gầy, khoác áo gấm ngọc phục.
Trong lúc đi lại, ngọc bội trên người kêu leng keng.
Khuôn mặt như ngọc, dáng vẻ của một vị công tử hào hoa phong nhã. Từ phía xa đi tới. Người này vừa đi vừa mang theo ý cười.
Khiến cho người khác cảm giác ấm áp như gió xuân.
Tay cầm quạt giấy không ngừng phe phẩy, càng làm nổi bật lên khí chất tiêu sái, tự do phóng khoáng.
Tuy người này sở hữu khuôn mặt đẹp trai khiến ai cũng muốn đánh cho nằm bẹp xuống.
Nhưng nụ cười tự nhiên trên khuôn mặt hắn lập tức khiến những người xung quanh gạt bỏ ghen ghét trong lòng.
Đối với người này bất giác sinh ra hảo cảm.
Đặc biệt là những nữ tu sĩ, căn bản không thể cưỡng lại sức hút từ vẻ đẹp trai mang chút trịch thượng này của hắn.
Người đến chính là Tần Phong.
Chẳng biết từ khi nào, hắn đã quay trở lại.
Hơn nữa còn thay quần áo khác, ăn diện tỉ mỉ một phen.
Sau khi Diệp Thiên đi thì chạy tới.
Rất nhiều người có mặt tại hiện trường đã từng gặp Tần Phong ở bên ngoài khách sạn sáng sớm nay.
Mặc dù biết hắn không hề có tu vi, nhưng khi hắn bước đi đến đâu.
Các tu sĩ nhao nhao nhường đường, để hắn đến gần Kim Loan điện nhất.
"Lý Mộng Hàm, ngươi dám làm như thế, chẳng lẽ còn sợ người khác nói sao?" Tần Phong khóe miệng nở một nụ cười: "Việc ngươi cùng Diệp Thiên và tên ma đầu trước đó nhằm vào ta và Diệu Âm Tiên Tử, đây là sự thật không thể chối cãi, ngươi còn muốn giảo biện sao?"
"Dù ngươi là thánh nữ tương lai của Hạo Thiên Tông, Hạo Thiên Tông thực lực cường đại!"
"Các ngươi có thể uy hiếp mọi người ở đây ngậm miệng, nhưng ngươi có thể bịt được miệng thiên hạ sao?"
"Tuyệt vời!" Lời của Tần Phong lập tức nhận được sự tán dương và vỗ tay của rất nhiều người.
Không hổ là ngươi, dù là một kẻ bỏ đi về võ đạo, nhưng lại dám đối đầu với thánh nữ tương lai của Hạo Thiên Tông, chắc chắn cũng không phải là người bình thường.
Chúng ta không dám nói, còn ngươi thì nói!
Chúng ta không làm được, còn ngươi thì làm được!
Đó chính là ngươi, kẻ bỏ đi về võ đạo đứng nhất Đại Tần Hoàng Triều, tên công tử hoàn khố số một Tần Phong!
Lúc Lý Mộng Hàm thấy người đến lại là Tần Phong, càng tức giận hơn.
"Ngươi là thứ chỉ biết dựa vào cha, dựa vào đàn bà phế vật, có cái mặt mũi gì mà chỉ trích ta!" Lý Mộng Hàm không cam lòng yếu thế chế nhạo nói: "Nếu không phải Diệu Âm Tiên Tử cho ngươi chỗ dựa, ngươi có thể bước đến dưới điện Kim Loan này thì cũng là do tổ tiên phù hộ thôi!"
"Ta có duyên với phụ nữ, cứ ăn chùa còn không miễn cưỡng bắt được ta sao?" Tần Phong đắc ý không tha nói tiếp: "Ta có thể khiến cho phụ nữ ra mặt vì ta, đó là bản lĩnh của ta!"
"Ngươi tưởng ta vì sao lại bỏ ngươi, vì bản thái tử tự tin có thể tìm được người tốt hơn!"
"Chỉ như ngươi mà thôi, cho là dựa vào cây đại thụ Hạo Thiên Tông này rồi thì liền vểnh đuôi lên trời, thật sự cho mình là thiên chi kiêu nữ chắc!"
"Còn dám nói bừa thách thức Vũ Thường nhà ta, ta thấy ngươi giống như đống phân dê cắm lông gà—không đáng để xem!"
"Ngươi là đối thủ sao!"
"Ngươi chưa bao giờ là đối thủ của Vũ Thường nhà ta!"
"Ta có bản lĩnh dựa vào cha, dựa vào đàn bà, còn ngươi muốn dựa, ngươi có bản lĩnh không, muốn dựa vào nam nhân thì cái tên Diệp Thiên đó chạy mất tiêu rồi kìa!"
Tần Phong một lần nữa phát huy tài ăn nói độc địa của mình.
Chỉ vài câu thôi mà suýt chút nữa khiến Lý Mộng Hàm tức đến hôn mê.
"Ngươi muốn c·h·ế·t!" Ngực Lý Mộng Hàm không ngừng phập phồng.
Nàng đưa tay lên, một bàn tay cực lớn xuất hiện phía trên nàng.
Liền muốn hướng về phía Tần Phong vỗ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận