Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 271: Thiên Tru

Chương 271: Thiên Tru Đối với cảnh tượng hùng vĩ mà Đông Phương Nhan miêu tả, Tần Phong không hề để tâm. Mình đâu phải kẻ hám lợi nhỏ nhặt, thứ mình muốn là đại lợi cơ. Để cha mình trực tiếp thống nhất toàn bộ thế tục giới chẳng phải tốt hơn sao. Việc gì phải chia năm xẻ bảy với người khác, thêm phiền phức. Đông Phương Nhan thấy Tần Phong quay người định đi, lại gọi hắn lần nữa.
"Rốt cuộc ngươi muốn thế nào, chia cho Đại Tần Hoàng Triều các ngươi bao nhiêu cương vực thì ngươi mới chịu đáp ứng?"
"Ta muốn tất cả cương vực, tài nguyên và nhân khẩu của thế tục giới đều thuộc về Đại Tần Hoàng Triều ta và do cha ta thống trị!" Tần Phong mỉm cười xoay người lại, nhìn Đông Phương Nhan hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"
"Ngươi muốn...?" Đông Phương Nhan có chút hoảng sợ trước lời của Tần Phong. Nhất thời nàng không biết nên nói gì.
"Hợp tác với Thiên Ma Môn các ngươi, giữa chúng ta còn phải ngày ngày đề phòng lẫn nhau!" Tần Phong mỉm cười nói: "Ngươi tính toán ta, ta tính toán ngươi, mệt tim lắm a!"
"Lại còn phải phân chia với các ngươi, vốn dĩ thế tục giới cũng không có bao nhiêu đất đai, người khác nhiều thêm một phần thì chúng ta lại thiếu đi một phần!"
"Chi bằng chúng ta lấy hết đi, như vậy sẽ tốt hơn, đỡ phải tất cả mọi người phải phiền phức!"
"Huống hồ mười vạn bách chiến xuyên giáp binh của ta hướng đến đâu thì ai có thể địch nổi?"
"Thống nhất toàn bộ thế tục giới vốn là dễ như trở bàn tay!"
"Chuyện này không cần đến Đông Phương Thánh nữ quan tâm, đại quân Đại Tần Hoàng Triều của ta tự nhiên có thể hoàn thành!"
Tần Phong ngạo khí đầy mình, lúc nói những lời này, trông hắn cứ như một Quân Vương bao trùm cả trời đất. Khí thế vô song trấn nhiếp tất cả những người có mặt ở đó. Ngay cả thiên địa trước mặt hắn cũng phải cúi đầu!
"Đại Tần Hoàng Triều các ngươi muốn trở thành cái thứ hai thiên cổ đệ nhất Thánh Hoàng!" Đông Phương Nhan kinh hãi nhìn Tần Phong. Khí thế của Tần Phong lúc này đè ép khiến nàng nghẹt thở. Nàng hoảng sợ nói: "Ngươi có biết làm vậy sẽ gặp phải thiên tru không!"
"Hừ!" Tần Phong hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không hề để ý: "Thiên Tru ghê gớm lắm sao, đệ nhất Thánh Hoàng làm được, vậy Đại Tần ta cũng có thể làm được!"
"Chẳng qua là một chút thiên tru nhỏ nhặt, nếu nó dám đến thì ta sẽ rút kiếm lên trời!"
"Chém tan cái thứ trời chết này, nó làm được gì ta!"
"Không đúng!" Tần Phong chợt nhận ra có chỗ không đúng, trong lòng thầm nhủ: "Cho dù thiên tru có mạnh hơn nữa thì có thể làm gì cha ta chứ?"
Dù trong lòng nghĩ nhanh như vậy, nhưng sau khi hắn vừa dứt lời.
Ầm ầm!
Trên bầu trời mây đen đột nhiên dày đặc, một luồng lôi điện to bằng thùng nước xé toạc bầu trời, lao thẳng xuống chỗ hắn.
"Ta sát, ăn gian à!" Tần Phong chửi thầm một tiếng.
Đại La kiếm thai lập tức xuất hiện trong tay hắn. Còn chưa thống nhất toàn bộ thế tục giới cơ mà, ít nhất cũng phải chờ thống nhất xong rồi mới hứng sét đánh chứ. Với cả, ngươi có mắt không vậy, sau này thống nhất thế tục giới cũng đâu phải ta, là cha ta. Hắn đang ở Đại Tần Hoàng Triều cơ mà, ngươi đi đánh hắn đi. Da mặt hắn dày thịt hắn béo, chịu đòn được. Cái này cũng đánh lệch được, ngươi cũng không ra gì rồi. Dù ngoài miệng Tần Phong lải nhải, nhưng tay thì không hề nhàn rỗi chút nào.
Lôi đình này vừa to vừa mạnh, nếu bị đánh trúng thì ít nhất cũng phải tê dại vài ngày. Chỉ thấy trên người hắn hào quang vàng bắn ra bốn phía, Thượng cổ Thánh thể trực tiếp được kích hoạt. Một cỗ uy áp khổng lồ xuất hiện. Tiếp theo đó Đại La kiếm thai xuất khiếu, trảm thiên Bạt kiếm thuật được hắn sử dụng. Vô số kiếm mang ngưng tụ trên Đại La kiếm thai, lao thẳng lên thương khung chém tới. Một kiếm này đã hút cạn tất cả linh lực trong người hắn, uy lực còn mạnh hơn trước đó rất nhiều. Kiếm mang đi qua đâu thì phá tan hết tất cả ở đó. Thứ đụng phải đầu tiên chính là đạo lôi đình to như thùng nước, bị kiếm mang trực tiếp xuyên qua. Lôi đình bị chém làm đôi rồi tiêu tán vào hư không.
Sau khi lôi đình bị trảm phá, trên bầu trời lại vang lên một tiếng động còn lớn hơn lúc nãy. Dường như là tiếng gầm thét đến từ trời xanh. Có kẻ dám khiêu chiến quyền uy của mình, nhất định phải nghiêm trị không tha. Mây đen trên trời càng lúc càng dày đặc, không ngừng cuồn cuộn. Dường như muốn ngưng tụ thêm một đợt lôi kiếp hủy thiên diệt địa khác. Không để mây đen tiếp tục tụ lực, kiếm mang của trảm thiên Bạt kiếm thuật sau khi Tần Phong vung ra, chém tan lôi đình. Tiếp tục xé rách bầu trời, lao thẳng lên đám mây đen. Kiếm mang của trảm thiên Bạt kiếm thuật không những trực tiếp chém đám mây đen làm đôi mà kiếm khí xoắn nát tầng mây, tạo ra một vết thương dài tựa ngân hà trên bầu trời. Rất lâu vẫn không cách nào khép lại.
Một kiếm qua đi, lôi đình biến mất, tiếng sấm cũng không còn, mây đen tiêu tan, thiên phạt rút lui. Thương khung lưu lại một vết thương. Bầu trời cuối cùng cũng trở nên quang đãng. Ánh nắng chiếu xuống, khiến người ta cảm thấy trên thân ấm áp hết sức dễ chịu. Lúc này Tần Phong mới nhận ra linh lực trong cơ thể mình vừa bị trảm thiên Bạt kiếm thuật rút cạn. Chân hắn mềm nhũn, từ trên không trung rơi xuống. Hơn nữa lại còn theo kiểu đầu xuống dưới. Dù là như vậy, Tần Phong vẫn không quên trang bức, miệng hô to: "Cho dù thiên phạt có như thế nào, chúng ta vẫn treo bức, vĩnh bất vi nô!" Dù Đông Phương Nhan và Ngọc Quan Âm không hiểu hắn kêu mấy câu đó có ý gì. Chỉ là trong quá trình rơi xuống, Tần Phong không ngừng hô lớn khiến gió tràn cả vào miệng, làm hai người kia không nhịn được cười. Thấy mình sắp cắm đầu xuống đất, trong lòng Tần Phong sợ hãi không thôi.
May sao Diệu Vũ Thường nhanh tay lẹ mắt, trực tiếp đỡ được hắn. Cô đặt Tần Phong xuống đất. Vừa mới chạm chân xuống đất thì chân hắn lập tức mềm nhũn, liền đổ cả lên người Diệu Vũ Thường. Nếu không phải hai tòa núi cao ngất kia vừa vặn đỡ lấy bộ ngực hắn, không cho hắn tiếp tục ngã xuống thì có khi mặt Tần Phong đã dính chặt lấy mặt Diệu Vũ Thường rồi.
"Đúng là không thể loạn làm!" Tần Phong cười khổ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Nhất thời thoải mái thôi thì hơi đau đầu một chút!"
"Đau lưng mỏi gối, chân cũng mềm nhũn ra rồi, xem ra phải một lúc nữa mới khá được!" Tần Phong lắc đầu cảm thán. Tiếp đó nhìn mười vạn bách chiến xuyên giáp binh ở gần đó: "Vương Tiễn đâu?"
"Thần có mặt!" Vương Tiễn mặc một bộ khôi giáp quỳ ngay xuống.
"Ra lệnh cho ngươi dẫn mười vạn bách chiến xuyên giáp binh, bình định tất cả các hoàng triều dưới quyền Thất Sát Lâu!"
"Bản thái tử muốn những hoàng triều này trở thành một phần lãnh thổ của Đại Tần ta!"
"Sau khi tiêu diệt hết các hoàng triều dưới quyền Thất Sát Lâu, lập tức tiến công các hoàng triều dưới quyền Thiên Diễn Tông!"
"Ta muốn cả thế tục giới đều biết, ở cái thế tục giới này, dù là người, súc vật, hay là ngọn cây cọng cỏ!"
"Chỉ cần Đại Tần ta thích, thì đều là của Tần gia!"
"Bản thái tử ban cho ngươi quyền tiên trảm hậu tấu, nếu gặp bất kỳ ai dám ngăn cản thì cứ chém trước rồi báo sau!" Tần Phong lẳng lặng đứng sang một bên, dù chân có chút mềm nhưng thân thể hắn vẫn đứng thẳng tắp.
"Vâng!" Vương Tiễn cúi đầu với Tần Phong, rồi dẫn mười vạn bách chiến xuyên giáp binh biến mất trước tổng bộ Thất Sát Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận