Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 172: Đại Tống, Đại Nguyên Hoàng đế bỏ mình, đám người tiểu tâm tư

Chương 172: Đại Tống, Đại Nguyên hoàng đế bỏ mình, đám người mang tâm tư
Dị tượng của hai người kia vừa đặt lên người hắn một cái chớp mắt. Tần Vũ Dương vừa đột phá Thần Tàng cảnh liền vung thương ra. Trên mũi thương tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Một thương quét tới, dị tượng sau lưng hai người liền tan biến.
Oanh!
Kình khí bắn tung tóe, hai đại trưởng lão Hạo Thiên Tông bay ngược ra ngoài. Hai người đồng thời phun ra ngụm máu tươi, nện xuống mặt đất cách đó không xa, tạo thành một cái hố lớn.
Đại Tống hoàng đế cùng Đại Nguyên hoàng đế kinh hãi nhìn Tần Vũ Dương: "Tần lão lục, ngươi dùng yêu pháp gì vậy!""Vì sao có thể tách hoàng đạo khí vận chi lực trong cơ thể chúng ta ra ngoài rồi thôn phệ?" Vẻ mặt hai người vô cùng nghi hoặc, giọng nói run rẩy. Bọn hắn không ngờ rằng, trên đời này, ngoài thanh phá thương kiếm chuyên khắc chế bọn họ của Vương trưởng lão, lại có thứ gì có thể tách hoàng đạo khí vận chi lực trong cơ thể ra ngoài. Trừ khi người của Tần Vũ Dương có thể trong thời gian ngắn như vậy tiêu diệt hai vương triều của bọn họ. Bất quá việc này quá sức hoang đường. Còn khó tin hơn việc Tần Vũ Dương có thể khắc chế pháp bảo của bọn họ.
Ngay cả các hoàng đế của năm đại vương triều khác và Ma Khang Đại Đế cũng kinh hãi nhìn đối phương, đáy lòng sợ hãi vô cùng. Nếu như đối phương thật sự có pháp bảo khắc chế hoàng đạo khí vận chi lực của bọn họ, thì muốn diệt bọn họ chẳng khác nào trở bàn tay. Mà đối phương không như hai đại trưởng lão Hạo Thiên Tông còn cố kỵ nhiều điều, còn phải nghĩ cho danh tiếng của Hạo Thiên Tông và sự ổn định của vương triều bọn họ. Tần Vũ Dương diệt bọn họ, không có chút gánh nặng nào. Dù sao bọn họ nghe theo lệnh Hạo Thiên Tông, lập liên minh muốn tiêu diệt Đại Tần. Bị phản sát cũng không ai khiển trách. Mạnh được yếu thua, kẻ thích nghi là người tồn tại là quy tắc của thế giới này.
Nếu như tin tức hoàng đạo khí vận chi lực của bọn họ bị Tần Vũ Dương rút ra rồi diệt truyền ra, các vương triều khác mặc dù cũng sợ hãi mà liên hợp tiêu diệt Đại Tần. Nhưng vương triều của bọn họ và chính bọn họ đều đã bị đối phương giết. Dù Tần Vũ Dương về sau có bị tiêu diệt, với bọn họ cũng vô ích. Vì có thể sống khỏe mạnh, ai muốn chết? Ai muốn vương triều của mình bị diệt? Trong số đó, Ma Khang Đại Đế có vẻ mặt tốt hơn chút, dù sao Đại Thanh bên ngoài đang liên minh với Đại Tần. Ma Khang Đại Đế chỉ hy vọng, đoạn đối thoại vừa rồi của hắn với các hoàng đế của bảy đại vương triều không bị Tần Vũ Dương nghe thấy.
"Yêu pháp? Đối phó các ngươi, bản hoàng cần gì dùng đến yêu pháp?" Tần Vũ Dương nhìn hai người, trên mặt đầy vẻ giễu cợt. "Hoàng đạo khí vận chi lực trong cơ thể các ngươi biến mất, là do vương triều của các ngươi bị đại tướng của bản hoàng tiêu diệt thôi!" Tần Vũ Dương lạnh giọng nói: "Hiện tại khí vận chi lực của hai đại vương triều các ngươi đã tràn hết vào trong cơ thể ta!" "Khiến cho khí vận của Đại Tần ta càng thêm cường thịnh, bản hoàng còn phải cảm ơn khí vận chi lực hoàng đạo của các ngươi đã giúp ta đột phá đến Thần Tàng cảnh!" "Bản hoàng thật sự vô cùng cảm kích!""Chỉ có giết các ngươi, để các ngươi an tâm hoàn toàn!" "Mới có thể báo đáp ân tình giúp bản hoàng đột phá của các ngươi!"
Tống Hoàng và Nguyên Hoàng nghe Tần Vũ Dương giải thích, sắc mặt tro tàn, chân tay mềm nhũn ngồi bệt xuống đất. Lâu sau không thể tin được chuyện vương triều mình bị diệt ngay khi mình vừa đi dạo một vòng. Rồi hai người mang theo vẻ giận dữ nhìn Tần Vũ Dương, phi thân tấn công đối phương. Vương triều của riêng bọn họ đã bị diệt, bọn họ cũng muốn kéo người chết cùng. Bọn họ tạm thời quên sự nhục nhã của hai đại trưởng lão Hạo Thiên Tông. Muốn ngăn cản đối phương, để Vương trưởng lão và Chu trưởng lão có cơ hội giết chết đối phương. Địch của địch chính là bạn.
Đáng tiếc, hoàng đạo khí vận chi lực trong cơ thể hai người đã tiêu tan hết. Đã bị Tần Vũ Dương hấp thu. Không có hoàng đạo khí vận chi lực, tu vi của hai người chỉ ở Thần Du cảnh, làm sao có thể là đối thủ của Tần Vũ Dương. Một quyền vung ra, hai người còn chưa kịp tiếp cận đối phương đã bị quyền kình của đối phương biến thành tro bụi.
Cùng với cái chết của hai người, hai đại vương triều Đại Tống và Đại Nguyên tồn tại cả ngàn năm đã hoàn toàn diệt vong. Mà sự diệt vong lại không tạo nên một chút gợn sóng. Bị Mông Điềm và Hoắc Khứ Bệnh mỗi người dẫn một đội quân tiêu diệt như gió cuốn mây tan. Giống như một giọt nước rơi vào Trường Giang đang chảy xiết không ngừng, không tạo thành một gợn sóng.
Mà hoàng đạo khí vận chi lực trong cơ thể bọn họ toàn bộ trở thành chất dinh dưỡng cho hoàng đạo long khí của Tần Vũ Dương. Trợ giúp hắn nhất cử đột phá đến Thần Tàng cảnh. Sự thật Tần Vũ Dương chỉ trong thời gian gần nửa ngày đã tiêu diệt hai đại vương triều Đại Nguyên và Đại Tống, khiến các hoàng đế của năm đại vương triều đứng quan chiến bên cạnh có chút đứng ngồi không yên. Người của đối phương có thể diệt được Đại Tống và Đại Nguyên, vậy vương triều của bọn họ thì sao? Lúc này bọn họ không còn trấn giữ trong vương triều mình nữa. Hơn nữa, trăm vạn đại quân của bọn họ và đại quân của các vương triều khác còn đang tu chỉnh ở nội thành của Đồng Tiền Hoàng Triều. Thiếu đi trăm vạn tinh binh, vương triều của bọn họ sẽ giống hai vương triều vừa bị tiêu diệt kia. căn bản là không ngăn được quân lính của Tần Vũ Dương đánh úp và tấn công.
Bọn họ vừa sợ hãi vừa như mang gai trên lưng. Nội tâm không ngừng suy tính, là nên ngả về phía Tần Vũ Dương hay liên hợp hai đại trưởng lão của Hạo Thiên Tông tiêu diệt đối phương. Nhưng đối phương đã tấn thăng đến Thần Tàng cảnh, tu vi còn hơn lúc trước. Ngay cả hai đại trưởng lão Hạo Thiên Tông cũng không phải là đối thủ của đối phương. Nếu liên hợp hai đại trưởng lão, phần thắng của họ rất nhỏ. Mà nếu ngả theo Tần Vũ Dương, trong tay Vương trưởng lão vẫn còn thanh phá thương kiếm chưa sử dụng đến. Phá thương kiếm một khi xuất hiện, có thể trực tiếp tách hoàng đạo khí vận chi lực trong cơ thể họ ra. Coi như Tần Vũ Dương cũng có thể bị phá thương kiếm áp chế.
Hai đại trưởng lão nhìn có vẻ như bị đánh tơi bời vô cùng thê thảm. Nhất thời không rõ ai thắng ai bại. Khiến các hoàng đế năm đại vương triều rối rắm không thôi, nhất thời không biết phải làm thế nào. Hiện tại bọn họ có chút ghen tị với Ma Khang Đại Đế Đại Thanh là kẻ hai mang. Tuy ai nấy cũng cúi đầu suy nghĩ, nhưng ánh mắt lại vô thức nhìn đối phương. Trong lòng không khỏi hâm mộ.
Sau khi Tần Vũ Dương giải quyết xong hai hoàng đế Đại Tống và Đại Nguyên, thấy đối phương không có động thủ với mình, Ma Khang Đại Đế cũng yên tâm hơn phần nào. Hắn hiểu, có thể đối phương chưa biết, vừa rồi mình đã phản bội hắn. Thậm chí, vì bảo toàn tự thân, hắn còn muốn cùng các hoàng đế của bảy đại vương triều đối phó Tần Vũ Dương. Đối phương cũng chưa nắm rõ tình hình.
Ma Khang Đại Đế nói với Tần Vũ Dương: "Tần Hoàng, trước kia ngươi từng nói với bổn hoàng, chỉ cần đôi bên xung đột, ngươi sẽ phái người cứu bản hoàng ra, lời này còn chắc chắn không?" Ma Khang Đại Đế khiến Tần Vũ Dương sững sờ. Trong nháy mắt đã hiểu, có thể đây là Trương Nghi muốn tên Ma Khang này tham gia hội minh chín đại vương triều nên nghĩ ra kế sách. Chỉ là sợ mình bị thiệt, khiến đối phương đến khuấy động cục diện. Lúc này Ma Khang Đại Đế tự nhắc lại câu này, xem ra là không muốn lại tranh giành trong vũng nước đục này nữa. Muốn bỏ lại tất cả mọi người, mau chóng rời khỏi đây.
Kịp phản ứng, khóe miệng Tần Vũ Dương cong lên: "Đương nhiên, bản hoàng nhất ngôn cửu đỉnh, đối với minh hữu đương nhiên sẽ giữ lời!""Bản hoàng lập tức sẽ phát tin tức, để Bạch Khởi mang quân đánh đến, đưa tê dại hoàng đi!" Hắn như cho Ma Khang Đại Đế một liều thuốc an thần. Khiến đối phương vui mừng không thôi. Chỉ thấy Tần Vũ Dương lấy trong ngực ra một vật giống như pháo tín hiệu. Trực tiếp giật chốt. Một đạo pháo hoa mỹ lệ bay lên không trung. Ngay cả ánh nắng ban ngày cũng không át nổi ánh lửa rực rỡ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận