Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 169: Một người đại chiến Hạo Thiên Tông hai đại trưởng lão

Chương 169: Một người đại chiến hai đại trưởng lão Hạo Thiên Tông
Bất quá chuyện như vậy, hắn đã sớm trải qua nhiều rồi. Rất nhanh liền thích ứng ánh mắt của đối phương. Chỉ cần mình chưa cảm thấy xấu hổ, thì lúng túng chính là người khác.
Bảy vị Hoàng đế của các hoàng triều trong lòng hừ lạnh một tiếng: "Đám cỏ đầu tường này, chờ sau dù ai thắng ai thua, đều phải lột da cái thằng Khang sẹo mụn này!" "Loại cỏ đầu tường này, sau này ai dám hợp tác cùng hắn, đây chẳng phải là hại mình!"
Mặc dù trong lòng bảy vị Hoàng đế đều muốn g·iết Ma Khang Đại Đế. Nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài mặt. Bảy người kéo Ma Khang Đại Đế, tìm một chỗ tương đối an toàn. Mỗi người cầm chén rượu, uống chút rượu.
Bảy người tuy ngoài miệng nói cùng Hạo Thiên Tông đồng tiến thoái. Nhưng không một ai ra tay, ra sức! Tất cả đều ngồi một bên xem náo nhiệt. Hơn nữa trong mắt luôn quan sát thế cục trên chiến trường. Để tùy theo tình hình chiến đấu mà đưa ra các sách lược khác nhau. Những người này có thể làm Hoàng đế, tất cả đều là cáo già. Đã sớm phân tích xong, mặc kệ ai thắng, cũng có thể đưa ra quyết định có lợi nhất cho bọn hắn.
Đáng tiếc kế hoạch của bọn hắn rất tốt, nhưng kỳ thực bọn hắn không biết. Mặc kệ là Hạo Thiên Tông thắng lợi, hay Tần Vũ Dương thắng lợi. Cũng sẽ không để bọn hắn sống sót.
Dưới kế sách của Trương Nghi, bảy vị Hoàng đế đã sinh lòng ngăn cách với hai đại trưởng lão Hạo Thiên Tông. Hai người vốn định sau khi g·iết Tần Vũ Dương, sẽ diệt trừ bảy người này. Sau đó lại nâng đỡ bảy vị Hoàng đế khác lên. Mà Tần Vũ Dương vốn dĩ định diệt trừ hết cả bảy đại hoàng triều và tất cả những ai của Hạo Thiên Tông đến thế tục giới. Hơn nữa, hoàng đạo khí vận chi lực trên người bảy vị Hoàng đế chính là thứ Tần Vũ Dương nhất định phải có để tu luyện Hoàng đế Long Khí. Hắn sao có thể bỏ qua bảy người này? Chẳng những bảy người này muốn c·hết, hoàng triều của bọn họ cũng phải diệt. Đến lúc đó, mình tập hợp cương vực và bách tính của bảy đại hoàng triều lại. Về sau chiến thắng Hạo Thiên Tông sẽ càng có nắm chắc hơn!
Vương trưởng lão một kiếm ngăn lại trường thương của Tần Vũ Dương đ·â·m tới, một mặt kinh hãi nhìn đối phương: "Không ngờ ngươi không chỉ có thể ngăn được một kích của bản trưởng lão, mà còn có thể phản công bản trưởng lão!" "Không thể không nói, bản trưởng lão thật sự xem thường ngươi rồi!" "Ngươi dùng tu vi Thần Du cảnh mà có thể ngăn cản một kích của Thần Tàng cảnh trung kỳ như bản trưởng lão, cũng đủ để kiêu ngạo!" Vương trưởng lão đưa tay vuốt ve chòm râu của mình, mặt vênh váo hung hăng nhìn Tần Vũ Dương.
"Hừ! Thần Tàng cảnh thì thế nào, trưởng lão Thần Tàng cảnh của Hạo Thiên Tông, bản hoàng cũng không phải chưa từng g·iết!" Tần Vũ Dương mặt lạnh nói với Vương trưởng lão: "Trương Tự Do các ngươi đều biết chứ?" "Hắn cũng là Thần Tàng cảnh, chẳng phải cũng bị bản hoàng g·iết rồi sao!"
"Ngươi muốn c·hết!" Vương trưởng lão và Chu trưởng lão đồng thời hét lớn một tiếng. Phi thân xông về phía Tần Vũ Dương. Hai người bọn họ cùng với Trương Tự Do trước đây bị Tần Vũ Dương g·iết c·hết, là có quan hệ tốt nhất trong toàn bộ Hạo Thiên Tông. Hai người bọn họ có thứ hạng khá cao trong các trưởng lão Hạo Thiên Tông. Còn Trương Tự Do chỉ có Thần Tàng cảnh trung kỳ, thứ hạng tương đối thấp. Nhưng cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của ba người trong Hạo Thiên Tông.
Tần Vũ Dương không nói thì thôi, vừa nhắc đến Trương Tự Do bị mình g·iết. Khiến Vương trưởng lão và Chu trưởng lão đồng thời giận dữ. Thề phải g·iết Tần Vũ Dương để báo thù cho bạn cũ.
"Cái này không chịu được à, cái gì mà Hạo Thiên Tông c·h·ó c·h·ế·t, trưởng lão mà tâm tính như này à?" Tần Vũ Dương thấy hai người liên thủ tấn công mình. Khóe miệng lộ ra một tia trào phúng: "Nếu như trưởng lão và cao tầng Hạo Thiên Tông đều như các ngươi, thì như con ta nói, san bằng Hạo Thiên Tông của các ngươi không cần ba năm đâu!" Tần Vũ Dương bá khí cười lớn một tiếng. Hắn lúc này đã hoàn toàn không xem hai đại trưởng lão của Hạo Thiên Tông ra gì.
Thấy đối phương sắp tấn công đến nơi, Tần Vũ Dương xoay tròn Trảm Long thương trong tay. Kim quang bắn ra bốn phía, một đạo uy áp khổng lồ xuất hiện trên thân thương. Uy lực của Thần khí bị hắn hoàn toàn phát huy ra. Nếu như trước đây Trảm Long trong tay hắn chỉ mạnh hơn thương bình thường một chút. Nhưng hiện tại Trảm Long đã lộ rõ vẻ sắc bén. Cả cây trường thương mang theo khí tức bá đạo và bạo ngược. Khí tức này xuất hiện trong một sát na, Trảm Long như hóa thành mãnh thú hồng hoang.
Tần Vũ Dương cầm Trảm Long trong tay, cảm nhận được nó không ngừng rung động. Nhẹ nhàng đâm một thương, Trảm Long hóa thành vô số bóng thương. Mỗi bóng thương đều mang theo kim quang vô tận, và năng lượng cuồng bạo. Một thương đâm ra, hai người đồng loạt rút binh khí ra ngăn cản. Binh khí của Vương trưởng lão và Chu trưởng lão đánh vào những bóng thương đầy trời. Nhưng không tạo ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến chúng, cũng không làm suy yếu uy lực của bất cứ bóng thương nào. Đầy trời bóng thương đánh hai người liên tiếp lùi về phía sau. Lại không thể không ngăn cản những bóng thương này, bởi vì bọn hắn căn bản không phân biệt được bóng thương nào là thật, bóng thương nào là giả!
Đến khi Tần Vũ Dương rung tay cầm Trảm Long. Đầy trời bóng thương hợp nhất, Trảm Long mang theo kim quang khổng lồ, đâm về ngực của Vương trưởng lão. Mà Vương trưởng lão trực tiếp giơ ngang trường kiếm lên trước ngực. Oanh! Mũi thương của Trảm Long xuyên thủng bình chướng hộ thể của Vương trưởng lão, chống đỡ vào trường kiếm trên ngực hắn. Trường kiếm vỡ tan.
Ngay lúc này Chu trưởng lão nắm lấy cơ hội, trong nháy mắt đến bên cạnh Tần Vũ Dương. Một chưởng đánh vào ngực của hắn. Đối diện với một kích mạnh mẽ, Tần Vũ Dương không hề hoảng loạn, thu thương về. Xoay người một cái, một chiêu hồi mã thương đâm ra. Sức mạnh khổng lồ từ mũi thương bắn ra. Chiêu thương này nhắm thẳng ngực Chu trưởng lão mà đâm tới. Chu trưởng lão vội vàng lùi về, tung chưởng, đánh vào Trảm Long.
Tần Vũ Dương bị lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài. Sau đó quét trường thương trong tay, một luồng thương mang lớn xuất hiện. Phá hủy toàn bộ đại sảnh. Cự thạch và gạch lát của đại sảnh đổ nát. Bị linh lực xung quanh Chu trưởng lão và Vương trưởng lão đánh thành bột phấn. Trong nháy mắt, toàn bộ phế tích đại sảnh bụi mù tung bay. Đến khi bụi tan, các Hoàng đế bát đại hoàng triều đều đầy mình bụi bẩn. Đâu còn dáng vẻ một vị Hoàng đế nữa.
Trường kiếm của Vương trưởng lão gãy thành hai đoạn. Là do một kích vừa rồi của Trảm Long đánh gãy. Mà áo ngực của Chu trưởng lão thì rách nát, trên ngực rỉ ra một tia máu tươi. Cũng bị một chiêu hồi mã thương vừa rồi làm bị thương. Hai người đều nhìn chằm chằm vào Trảm Long thương trong tay Tần Vũ Dương. Trong mắt không che giấu được vẻ tham lam, dường như muốn nuốt chửng cả người Tần Vũ Dương vào trong mắt. Lúc này hai người mới phát hiện trường thương của Tần Vũ Dương không phải phàm phẩm. Linh khí Hạo Thiên Tông bọn hắn cũng có, Hạo Thiên Chùy của tông chủ bọn hắn chính là một thanh Thiên Cực Linh khí. Bọn hắn đã từng vô số lần cảm nhận qua uy lực của Hạo Thiên Chùy. Nhưng cũng không thể so với khí phách thu hút lòng người mà trường thương của Tần Vũ Dương đang phát tán ra. Thiên Cực Linh khí cũng không bằng trường thương trong tay đối phương, chẳng lẽ là Thánh Khí, Đế Khí, thậm chí là Thần Khí! Trong lòng hai người đồng thời nảy ra ý muốn chiếm lấy Trảm Long làm của riêng.
"Bản trưởng lão thật sự xem thường ngươi, không ngờ trong tay ngươi lại có Linh khí!" Vương trưởng lão hai mắt lạnh lùng nhìn Tần Vũ Dương nói: "Chỉ cần ngươi giao trường thương trong tay cho bản trưởng lão, bản trưởng lão có thể tha cho con trai ngươi Tần Phong một m·ạng, thế nào?"
Chu trưởng lão bị Vương trưởng lão cướp lời trước một bước, lập tức có chút tức giận. Nhỡ đối phương thật sự giao trường thương cho Vương trưởng lão thì sao? Làm thế nào để Tần Vũ Dương giao Linh khí trường thương cho mình đây? Lúc Chu trưởng lão đang nghĩ kế tiếp thì Tần Vũ Dương lại nhìn về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận