Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 419: Sau này ra ngoài trang bức, dùng cha ta tên tuổi

Chương 419: Sau này ra ngoài gây sự, dùng tên tuổi cha ta Trong mắt Tần Phong, hàn quang lóe lên, tiếp lời: “Mặc dù những người này nhân phẩm không ra gì, nhưng đối với ta, Tần t·h·iếu gia, vẫn có thể yên tâm!”
“Tốt, ta thần phục!” Doãn Triết nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quyết định thần phục Tần Phong.
Lần này hắn vốn định dẫn theo người của gia tộc đến Nghịch Lưu Thành, kiếm chút Long Tủy, để con cháu gia tộc cùng nhau tăng tu vi.
Nhưng không ngờ bọn họ còn chưa tới đích, người mà hắn coi trọng nhất trong gia tộc đã bị người g·iết.
Còn khiến toàn bộ Doãn gia phải phụ thuộc vào một người trẻ tuổi.
Biết vậy, lúc trước hắn đã không nên dẫn theo con cháu Doãn gia, ngàn dặm xa xôi chạy đến Nghịch Lưu Thành.
Chẳng phải là “m·ất cả chì lẫn chài” trong truyền thuyết hay sao?
Nhưng sự đã rồi, hắn chỉ có thể chấp nhận.
“Lão hủ xin ra mắt chủ nhân!” Doãn Triết nghĩ thông suốt, quỳ một chân xuống đất.
Ngay khi hắn quỳ xuống, những đệ tử Doãn gia khác cũng rất thức thời quỳ xuống.
Theo sát hô to: “Ra mắt chủ nhân!”
“Đều đứng lên đi!” Khóe miệng Tần Phong nhếch lên, rồi nói: “Ta tên Tần Phong, sau này các ngươi không cần gọi ta chủ nhân, gọi ta t·h·iếu chủ là được!”
“Vâng, t·h·iếu chủ!” Doãn Triết cung kính đáp.
“Vậy thì tốt, từ nay về sau các ngươi là người Tần gia!” Tần Phong liếc nhìn Doãn Triết và đám đệ tử Tần gia nói: “Tần gia ta làm việc luôn có ba nguyên tắc, thứ nhất là phách lối, thứ hai vẫn là phách lối, thứ ba là cmn phách lối!”
“Sau này các ngươi chỉ cần triệt để quán triệt hai chữ phách lối là được!” Tần Phong dặn dò: “Nếu ai không phục, thì cứ vả miệng hắn! Nếu như đ·á·n·h không lại, cứ hét tên Tần Vũ Dương ra! Chắc chắn không ai dám động đến các ngươi đâu!”
“Nhưng ta cũng nhắc các ngươi, Tần gia ta tuy phách lối, nhưng đó là khi người khác gây sự với chúng ta thôi, chúng ta mới được phách lối!” Tần Phong đổi giọng nói tiếp: “Nhưng ai mà dám mượn danh Tần gia ta làm xằng làm bậy, đừng trách ta trở mặt không quen biết!”
“Rõ rồi!” Một người vội vàng bày tỏ thái độ, nhưng trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc hỏi: “T·h·iếu chủ, ngài không phải tên Tần Phong sao, sao lại thành Tần Vũ Dương?”
“Tần Vũ Dương là cha ta!” Tần Phong lập tức t·rả lời: “Ta đây t·h·iện chí giúp người, không thích tranh đấu! Có chuyện gì thì đương nhiên phải báo tên cha ta ra chứ!”
Được rồi, ngươi nói ngươi không thích tranh đấu, nhưng vừa rồi ngươi đ·á·n·h hăng hơn ai hết đấy.
Toàn thân đầy thương tích Doãn Triết nhếch mép.
Hắn chưa từng thấy ai ở Vấn Đạo cảnh mà đ·á·n·h Thánh Nhân cứ như đ·á·n·h cho vui vậy.
Ngươi đã lợi hại thế rồi, còn để bọn ta ra ngoài đ·á·n·h bằng tên cha ngươi.
Ngươi đúng là đồ con hiếu thảo.
Chỉ là khi nghe nói vị t·h·iếu chủ này còn có một người cha, Doãn Triết và những người của Doãn gia lại càng thêm tin phục hắn.
T·h·iếu chủ nhà mình đã lợi hại thế rồi, vậy thì cha hắn còn lợi hại đến cỡ nào?
Mặc dù bọn họ chưa nghe nói ở Đông Vực có đại tộc nào họ Tần.
Nhưng với thực lực mà Tần Phong đã thể hiện, đối phương cho dù là tộc lớn ẩn thế nào đó, cũng chắc chắn là dạng bất phàm.
Vậy tính ra, việc Doãn gia bọn họ thần phục cũng không phải là không thể chấp nhận.
Sau này nếu biểu hiện tốt, có khi lại có thể một bước lên mây.
Nghĩ đến đây, toàn bộ đám đệ tử Doãn gia, kể cả Doãn Triết đều không suy nghĩ nhiều nữa. Sau này sẽ cố gắng biểu hiện tốt, nhận Tần Phong làm t·h·iếu chủ.
Sau khi Tần Phong thu phục được đám người Doãn gia, hắn liền đến bên cạnh Huyên Huyên.
Hai mắt mang theo vẻ nghi hoặc, nhìn chăm chú đối phương.
Huyên Huyên bị hắn nhìn đến mức không được tự nhiên.
“t·h·iếu gia, sao ngài cứ nhìn chằm chằm ta thế?” Huyên Huyên có chút ngượng ngùng hỏi.
“Sao ta càng nhìn ngươi lại càng thấy không giống vậy?” Tần Phong hờ hững nói: “Sao ta thấy ngươi chẳng giống một người không có tu vi chút nào! Nhưng trên người ngươi ta lại không cảm nhận được chút dao động linh lực nào! Mà ta còn xem thể chất của ngươi, cùng thể chất của ta, hoàn toàn là một kẻ võ đạo vô dụng!”
“Ta không có tu vi thì sao!” Huyên Huyên cười nhẹ: “t·h·iếu gia có thể dạy ta tu luyện mà, nếu t·h·iếu gia là kẻ vô dụng còn lợi hại như vậy, thì ta được t·h·iếu gia dạy, chắc cũng sẽ rất lợi hại!”
“Tu luyện cái gì mà tu luyện!” Tần Phong lắc đầu: “Tu luyện mệt chết đi được, ngay cả bản t·h·iếu gia còn chẳng muốn tu luyện nữa! Nằm ngửa tự tại hơn, có đôi khi bản t·h·iếu gia còn lười động! Thậm chí còn không muốn tự mình ăn cơm và đi nhà xí!”
Lúc này, khí chất Tần Phong thay đổi, hoàn toàn là một t·h·iếu gia của một gia tộc thế tục phàm trần.
Đúng là một kẻ ăn no rồi ngồi chờ chết!
Huyên Huyên thì bất đắc dĩ liếc nhìn đối phương, đồng thời bĩu môi,
Thể hiện sự không tán thành với lời hắn nói.
Nhưng đã không dạy nàng tu luyện, Huyên Huyên cũng chẳng có biện p·h·áp nào.
Chỉ có thể cho qua.
Hoàn toàn xem mình như nha hoàn nhỏ của Tần Phong.
Nàng lại nhóm một đống lửa cho hắn.
Rồi từ trong trữ vật giới chỉ Tần Phong đưa, lấy ra lều vải dựng lên cho hắn.
Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của Huyên Huyên không ngừng bận rộn.
Doãn Triết cũng dẫn theo đệ tử Doãn gia đến hỗ trợ.
Lúc này, bọn họ đều đã là người của Tần Phong, hoàn toàn thần phục hắn.
Vậy nên phải nhân cơ hội này mà lấy lòng đối phương.
Chứ không thể để con nhóc phàm nhân kia c·ướ·p mất vị trí.
Với sự tham gia của Doãn Triết và đệ tử nội tộc của Doãn gia.
Rất nhanh xung quanh dựng lên mấy cái lều vải.
Đặc biệt là của Tần Phong, quả thực là vừa to vừa xa hoa.
Huyên Huyên bước vào, cẩn thận trải chăn đệm.
Sau đó chui vào.
“t·h·iếu gia, ta sẽ làm ấm g·i·ư·ờ·n·g cho ngài!” Huyên Huyên lộ ra chiếc răng mèo đáng yêu, mắt lấp lánh nhìn Tần Phong.
Đồng thời nói: “t·h·iếu gia ngài không phải là không muốn động sao, sau này nếu ngài cần gì, có thể tìm ta, t·h·iếu gia ngài chỉ cần nằm thôi!”
“Ngươi đúng là xem mình là ấm giường a!” Khóe miệng Tần Phong nở một nụ cười tà mị.
Rồi lật tung chăn lên, túm Huyên Huyên ra.
Rồi hắn chui vào: “Ngươi tự đi tìm chỗ ngủ đi!”
Vừa dứt lời, liền đi vào giấc mộng đẹp.
Huyên Huyên thì thấy Tần Phong thật không hiểu phong tình, tức tối bĩu môi.
Lại lật chăn lên, chui vào.
Đầu gối lên ng·ự·c Tần Phong, ôm hắn bắt đầu ngủ ngáy o o.
Một đêm trôi qua rất nhanh.
Đến khi Tần Phong mơ màng tỉnh lại, Doãn Triết đã sớm chờ sẵn bên ngoài lều.
“t·h·iếu gia, nước rửa mặt đã chuẩn bị xong!” Doãn Triết từ tốn nói: “Điểm tâm cũng đã làm xong, mời t·h·iếu gia rời g·i·ư·ờ·n·g, rửa mặt, súc miệng rồi dùng bữa!”
Doãn Triết là lão tổ Doãn gia, bình thường toàn được người khác hầu hạ.
Đây là lần đầu tiên ông hầu hạ người khác, nên cũng không biết làm thế nào.
Sau khi hỏi han một hồi đám con cháu trong nhà, vẫn không học được hết.
Dù sao bọn họ cũng đều là tu sĩ, bình thường cũng chỉ quen được người hầu, ai lại biết cách hầu hạ người khác.
Chỉ có thể học theo cách mà người khác hầu hạ mình.
Họ làm như thế nào lúc hầu hạ Tần Phong, liền làm y như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận