Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 520: Nam Vực cấm khu hủy diệt

Chương 520: Nam Vực cấm khu hủy diệt
Tần Vũ Dương nói, vung trường thương trong tay, một thương liền hướng về phía khối vật bị Hắc Ám Chi Lực bao bọc đâm tới. Trên mũi thương, bộc phát ra lực lượng, giống như biến thành một đầu Thần Long to lớn. Thần Long gầm thét một tiếng, há miệng liền phun ra ngọn lửa Long Diễm cực nóng. Những ngọn lửa long này không phải thứ khác, chính là Hoàng Đạo pháp tắc cùng Hoàng Đạo Long Khí trong cơ thể Tần Vũ Dương ngưng tụ mà thành. Hoàng Đạo pháp tắc cùng Hoàng Đạo Long Khí vừa tiếp xúc với những Hắc Ám Chi Lực kia. Trong nháy mắt đem toàn bộ Hắc Ám Chi Lực phụ cận viên cầu lớn cho bốc hơi không còn một mảnh.
Chờ Hắc Ám Chi Lực tiêu tán hết. Để lộ ra một cái đầu lớn như núi cao. Trên đầu mọc ra một đôi mắt đỏ thẫm, hai mắt khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Chỉ cần cùng đối phương liếc nhau, rất có thể sẽ bị rơi vào bóng tối vô cùng vô tận bên trong. Cái đầu lớn này chính là Nam Vực cấm Khu Chi Chủ. Đã từng cũng là một Nhân Tiên, mặc kệ là cảnh giới hay chiến lực đều vượt qua Đại Đế mấy cấp bậc. Chỉ là không biết vì sao bây giờ chỉ còn lại có một cái đầu. Hóa thành hắc ám, nắm trong tay toàn bộ Nam Vực cấm khu.
Khi Tần Phong vượt qua Hắc Ám Chi Lực của Nam Vực, nhìn thấy cái đầu to lớn của Nam Vực cấm Khu Chi Chủ thì khóe miệng mỉm cười: "Xem ra lại là một vị nhân kiệt đã từng, vì giao chiến với Hạo Thiên một trận bị đánh tàn phế, cuối cùng từ bỏ cả việc tự mình giữ vững và cùng Hạo Thiên ký kết khế ước, biến thành cấm Khu Chi Chủ hắc ám làm bạn với hắc ám! Chỉ bất quá hắn xuống mồ có lẽ còn tốt hơn Lữ Thanh Y, cấm Khu Chi Chủ của Thái Hồ một chút, đối phương chỉ còn lại một cánh tay, còn cấm Khu Chi Chủ của Nam Vực thì tốt hơn nhiều, ít nhất còn dư lại một cái đầu! Xem ra thực lực của hắn còn mạnh hơn Lữ Thanh Y cấm Khu Chi Chủ của Thái Hồ không ít! Đoán chừng cha ta không phải đối thủ, nhưng chỉ đơn thuần giao chiến thì lại không hẳn, ta thì có thực lực thật sự của ta, đến giai đoạn Đại Đế này, cha ta lại là Thượng Cổ Thánh Thể đại thành, cứ thế mà mài cũng có thể mài cho đối phương chết thôi! Huống chi đối phương hạn chế rất nhiều, không cách nào ra khỏi Nam Vực cấm khu!"
Tần Phong thập phần lo lắng tình cảnh của Tần Vũ Dương, không ngừng phân tích nếu hai người đại chiến thì bên nào có lợi hơn. Đồng thời hắn cũng làm tốt việc, chuẩn bị trợ giúp cha mình bất cứ lúc nào. Qua phân tích của hắn, phần thắng của cha mình vẫn rất lớn. Bởi vì Thượng Cổ Thánh Thể đại thành của cha mình, có thể liên tục không ngừng khôi phục chiến lực và vết thương. Chỉ cần không bị miểu sát, liền có thể mài cho đối phương c·h·ết. Sau khi phân tích ra được kết quả, Tần Phong triệt để yên lòng.
Người của các thế lực khác ở Thiên Linh Giới phát hiện Nam Vực cấm Khu Chi Chủ là một cái đầu lâu khổng lồ thì tất cả đều kinh hãi há to miệng. Khí tức cường đại tỏa ra từ cái đầu này hoàn toàn vượt ra ngoài những gì bọn họ từng biết. So với khí tức của những Đại Đế thật sự như Huyền Phượng Nữ Đế mà bọn họ biết, thì lại mạnh mẽ hơn nhiều."Thời kỳ toàn thịnh của đối phương phải mạnh đến mức nào?"
"Không phải là tiên trong truyền thuyết đấy chứ?"
"Nghe nói tiên có thể bất lão bất tử, trường tồn trên đời!"
"Quả đúng là vậy, dù chỉ còn một cái đầu lâu mà cũng đã vô cùng cường đại rồi! Không phải là người mà chúng ta có thể khinh nhờn!"
"Thật ghê tởm!" Đúng lúc đám người đang chấn kinh trước sự cường đại của Nam Vực chi chủ.
Nam Vực cấm Khu Chi Chủ mắt lạnh nhìn Tần Vũ Dương quát lớn: "Tần Vũ Dương, ngươi đã c·h·ém g·iết tất cả Hắc Ám Chí Tôn của Nam Vực cấm khu ta, sao còn hùng hổ dọa người như vậy! Chẳng lẽ ngươi thật coi ta là một con gà qué mặc cho ngươi bắt nạt sao? Nếu ngươi muốn c·hết, thì ta sẽ toại nguyện cho ngươi!"
Lúc này Nam Vực cấm Khu Chi Chủ giận không thể kềm chế, toàn bộ Hắc Ám Chí Tôn của cấm khu mình đều bị người trước mắt tiêu diệt hết sạch. Khiến cho hắn hoàn toàn trở thành một kẻ không có binh. Cho dù hôm nay Nam Vực cấm khu không bị diệt, thì cũng tương đương với việc bị diệt rồi. Trừ khi bản thân hắn có thể thoát khỏi sự giam cầm của Nam Vực cấm khu, khôi phục thực lực đỉnh phong, đi ra khỏi Nam Vực cấm khu. Bằng không cấm khu của hắn sau này sẽ ngày càng suy yếu.
"Đây đều là do cấm khu Nam Vực các ngươi tự chuốc lấy!" Tần Vũ Dương lạnh giọng đáp trả: "Trẫm vốn không có ý định làm gì cấm khu Nam Vực các ngươi, là do cấm khu Nam Vực các ngươi dẫn đầu gây khó dễ cho trẫm khi trẫm độ Đại Đế kiếp! Bây giờ phải nhận kết cục như vậy, tất cả đều do các ngươi gieo gió gặt bão! Trời làm bậy thì còn sống được, tự gây nghiệt thì không thể sống! Những cấm khu khác đều không có động tay với trẫm, chỉ có cấm khu Nam Vực các ngươi tình nguyện làm chim đầu đàn, trách ai đây!"
Tần Vũ Dương không nói thì thôi, vừa nói ra thì Nam Vực cấm Khu Chi Chủ trong nháy mắt nộ hỏa xung thiên. Hắn đã sớm nói với cấm Khu Chi Chủ của bảy đại lục, Tần Vũ Dương cùng Đại Tần Hoàng Triều quá nguy hiểm với các cấm khu bọn họ. Nhất định phải liên thủ nhanh chóng diệt trừ. Đối phương không những không nghe, khi cấm khu của hắn ám sát đối phương, lục đại cấm khu còn lại không những không giúp đỡ mà còn thờ ơ lạnh nhạt. Những cấm khu khác đều tốt cả, duy chỉ có mình Nam Vực cấm khu là rơi vào kết quả như thế, khiến Nam Vực cấm Khu Chi Chủ tức giận không nguôi!"Tần Vũ Dương ngươi đáng c·h·ết!"
Nam Vực cấm Khu Chi Chủ nghiến răng nghiến lợi nói ra: "Hôm nay dù cho Hạo Thiên chúa tể đến, cũng không gánh nổi ngươi, lời này ta nói!"
Nam Vực cấm Khu Chi Chủ không còn nói nhảm nữa, hai mắt bắn ra hai đạo hào quang màu đỏ thẫm. Những nơi mà hào quang đi qua, hết thảy đều hóa thành hư vô. Biến mất không còn chút dấu vết. Vốn chiến ý vô thượng Tần Vũ Dương, khi thấy đối phương bắn về phía mình hào quang thì thay đổi thái độ, thu hồi trường thương rồi chợt né người tránh né. Oanh! Tần Vũ Dương vừa né được một kích này thì hào quang màu đỏ thẫm đã đánh thủng một cái lỗ sâu không đáy ở mặt đất dưới chân hắn.
Lúc này nhìn lại Tần Vũ Dương đã xuất hiện phía sau đầu của Nam Vực cấm Khu Chi Chủ. Trường thương trong tay đâm một thương về phía sau gáy của đối phương. Ngay lúc trường thương sắp đâm trúng thì Nam Vực cấm Khu Chi Chủ ngưng tụ ra một bàn tay màu đen, chặn trước mũi thương. Tần Vũ Dương một kích không trúng, lại đổi một phương vị khác. Liên tiếp tránh thoát mấy đợt tấn công của Nam Vực cấm Khu Chi Chủ. Đồng thời cũng phát động phản công vào chỗ yếu của đối phương. Tần Vũ Dương đúng như Tần Phong nghĩ, không giao chiến chính diện với đối phương, chính diện giao chiến chưa chắc đã là đối thủ. Nhưng muốn giết đối phương thì chỉ cần mài chết là được.
"Tần Vũ Dương ngươi thân là Đại Đế, Hoàng đế của Đại Tần Hoàng Triều, chẳng lẽ không dám cùng ta đường đường chính chính một trận chiến sao!" Mấy lần công kích đều vô công khiến cho Nam Vực cấm Khu Chi Chủ giận dữ, phẫn nộ nói ra: "Chẳng lẽ ngươi chỉ biết trốn tránh thôi sao, chiến ý của ngươi đâu, đấu chí của ngươi đâu!"
"Ngươi bị ngu à, ở trong cấm khu có phải là đã hỏng đầu rồi không!" Tần Vũ Dương tức giận nói ra: "Ta muốn là giết ngươi, chứ không phải cùng ngươi ở đây liều m·ạ·ng!"
Sau khi Tần Vũ Dương lại chọc tức Nam Vực cấm Khu Chi Chủ, liền bắt được một khoảnh khắc hở ra lúc đối phương tấn công mà phản kích. Rồi một chút mất tập trung liền bị sức mạnh cường đại trên người đối phương đánh bay ra ngoài. Đến lúc này Tần Vũ Dương mới biết sự chênh lệch chiến lực giữa mình và đối phương lớn cỡ nào. Đối diện với sự tấn công ồ ạt của đối phương, Tần Vũ Dương giữ vững tinh thần, không ngừng trốn tránh. Đánh theo kiểu địch tiến ta lùi, địch lui ta tiến! Địch yếu ta đánh, địch đánh ta tránh, mười sáu chữ phương châm. Chỉ chốc lát đã khiến lực lượng của Nam Vực cấm Khu Chi Chủ tiêu hao gần hết.
Tần Vũ Dương trong nháy mắt phản công, trường thương chắn ngang trên đường chân trời, một thương đâm xuyên qua đầu lâu của Nam Vực cấm Khu Chi Chủ. Trường thương rung động, đầu lâu đối phương chia năm xẻ bảy hóa thành sương máu.
Tần Vũ Dương hét lớn một tiếng: "Nam Vực cấm khu diệt!"
Tiếp theo sau đó toàn bộ Hắc Ám Chi Lực của Nam Vực cấm khu tiêu tán, toàn bộ Nam Vực không còn một chút Hắc Ám Chi Lực tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận