Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 471: Vương gia hủy diệt

Chương 471: Vương gia bị hủy diệt
Sau khi Thượng cổ thánh thể đại thành, Tần Phong vẫn ở trong phòng cùng hai nàng, chưa từng ra ngoài. Hắn chẳng để tâm gì đến việc tu vi tăng lên hay thánh thể đại thành. Dù sao, Tần Phong luôn tuân theo nguyên tắc có thể không động thủ thì không động thủ. Cứ làm một kẻ hoàn khố tử đệ cũng được. Hắn còn để tâm đến hai nàng hơn cả việc thánh thể đại thành của mình. Mãi đến ba ngày sau, Tần Phong mới đau lưng mỏi gối từ trong phòng đi ra. Lúc bước đi còn cần người dìu. Cho dù là Thượng cổ thánh thể cũng không chịu nổi hắn hành xác kiểu này.
Mà Tần Vũ Dương dẫn theo hơn một trăm con đại yêu, cưỡi thượng cổ hung thú quỳ Ngưu, thẳng tiến đến trung tâm Vương gia. Lúc này, đại quân Đại Tần Hoàng Triều đã chờ không nổi nữa. Nếu Tần Vũ Dương không quay lại, họ sẽ cùng Tôn Vượng, Tắc Hạ Học Cung và các thế gia Thánh Vương dẫn đầu tấn công Vương gia. Đúng lúc này, tiếng sấm rền vang đột ngột vang lên. Thần sắc đại quân Đại Tần Hoàng Triều chấn động, hướng lên bầu trời nhìn. Sấm chớp đầy trời như muốn diệt thế. Một cỗ hung uy bao phủ lên đầu mọi người. Một thân thể to lớn như núi xuất hiện trên đỉnh đầu. Các cao thủ đỉnh phong Thánh Vương Đại Tần Hoàng Triều tranh thủ thời gian bố trí phòng ngự, sợ thân thể kia sẽ tấn công đại quân Đại Tần Hoàng Triều.
"Đây, đây là thượng cổ hung thú quỳ Ngưu!" Đại tế tửu Tắc Hạ Học Cung Khổng Phú ánh mắt co rụt lại, kinh hãi nói: "Loại hung thú trong truyền thuyết này lại thực sự tồn tại! Đây chính là thứ có thể trực tiếp chiến đấu với Chí Tôn!"
"Tất cả mọi người chuẩn bị chiến đấu!" Tôn Vượng hét lớn một tiếng.
"Loại thượng cổ hung thú này sao lại xuất hiện ở địa giới nhân tộc?" Một cao thủ đỉnh phong Thánh Vương Tiêu gia nghi ngờ nói.
Ngay lúc này, tất cả mọi người Đại Tần Hoàng Triều đều khẩn trương nhìn chằm chằm con quỳ Ngưu khí thế như hồng, sợ nó sẽ phát động công kích. Nếu nó ra tay thật, thì liên thủ lại bọn họ cũng không phải là đối thủ. Đây chính là thượng cổ hung thú trong truyền thuyết, được yêu thú xưng là Thần Vương, là tồn tại vô địch.
Mà người của Vương gia lại hoàn toàn ngược lại với người Đại Tần Hoàng Triều, ai nấy đều mang vẻ mặt vui mừng. Họ đã bị người Đại Tần Hoàng Triều vây khốn hai tháng. Từ khi gia chủ Vương Đằng bị thương trở về, liền biệt vô âm tín. Điều này làm họ vô cùng sốt ruột. Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đại quân Đại Tần Hoàng Triều không ngừng từng bước xâm chiếm cương vực của họ. Cứ thế đến cuối cùng, bọn họ đều bị vây khốn trong Vương gia. Đám mây diệt tộc luôn lẩn quẩn trong lòng khiến tâm trạng người Vương gia rất thấp. Khi họ nhìn thấy thượng cổ hung thú quỳ Ngưu xuất hiện trên bầu trời, thì những ủ rũ, sa sút trước đó biến mất. Mây đen trong lòng cũng bị quét sạch sành sanh.
"Vương gia ta được cứu rồi!"
"Đây là gia chủ mời đến cứu viện sao?"
"Vương gia ta có thượng cổ hung thú quỳ Ngưu tọa trấn, diệt Đại Tần dễ như trở bàn tay!"
"Vương gia ta không thể lừa gạt, kẻ nào dám xâm chiếm Vương gia ta, dù ở đâu cũng giết!"
"Đệ tử Vương gia chuẩn bị chiến đấu, một khi quỳ Ngưu phát động công kích vào Đại Tần Hoàng Triều, toàn bộ đệ tử Vương gia xuất kích, làm tốt phản công chuẩn bị, giết đám tiểu nhi vô tri Đại Tần Hoàng Triều không chừa mảnh giáp!" Một cường giả đỉnh phong Thánh Vương Vương gia hét lớn, bắt đầu động viên.
Ngay khi cả hai bên đều chuẩn bị xong chiến đấu, đại chiến sắp bùng nổ thì tiếng của Tần Vũ Dương vang lên phía trên đại quân Đại Tần Hoàng Triều: "Tất cả mọi người nghe lệnh, theo ta giết Vương gia, hôm nay hủy diệt Vương gia không để lại một ai!"
"Là bệ hạ, là bệ hạ trở về!" Đại quân Đại Tần Hoàng Triều nghe thấy tiếng của Tần Vũ Dương thì vô cùng kích động. Nhất là những đại quân được chính Tần Vũ Dương huấn luyện, trong lúc bất tri bất giác họ đã hoàn toàn trung thành với Tần Vũ Dương, trung thành với Đại Tần. Thanh âm quen thuộc của đối phương vừa xuất hiện liền tiếp thêm động lực cho đại quân.
Mà những cao thủ Tôn Vượng, Nghịch Lưu Thành, các cao thủ Tắc Hạ Học Cung và thế gia, sau khi nghe được tiếng Tần Vũ Dương thì cũng ổn định lại đội ngũ. Nhất là khi họ thấy người trên lưng quỳ Ngưu được bao phủ trong sấm sét đầy trời lại là Tần Vũ Dương, trong lòng không biết dùng từ gì để hình dung. Ai cũng có một loại cảm giác xúc động trào dâng.
Theo lệnh của Tần Vũ Dương, ai nấy đều xoa tay hầm hè, chuẩn bị một trận ác chiến. Hoàng đế bệ hạ nhà mình vậy mà thu phục được thượng cổ hung thú quỳ Ngưu, còn mang theo cả trăm đại yêu đến. Họ biết rằng lựa chọn thần phục Đại Tần là lựa chọn đúng đắn. Theo Tần Vũ Dương, biết đâu có thể tái hiện được uy danh của Đại Tần thời thượng cổ. Nhỡ Đại Tần thống nhất toàn bộ Thiên Linh Giới thì là những người đầu tiên thần phục Đại Tần, chắc chắn họ sẽ trở thành khai quốc công thần, tiền đồ bất khả hạn lượng.
Sau khi Tần Vũ Dương ra lệnh, còn chưa cho bọn họ động thủ thì thượng cổ hung thú quỳ Ngưu đã bắt đầu hành động. Ò...ó...! ! ! ! ! Quỳ Ngưu ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, cái chân duy nhất giậm mạnh xuống đại trận của Vương gia. Oanh! Đại trận hộ tộc của Vương gia lập tức vỡ vụn. Chân to tàn nhẫn giẫm xuống, vô số người Vương gia bị một cước của quỳ Ngưu giẫm chết. Sấm sét vô tận trút xuống, những đệ tử Vương gia phản ứng chậm không bị giẫm chết cũng bị sấm sét chém thành tro bụi.
"Sao có thể, sao quỳ Ngưu lại công kích Vương gia ta!" Một Thánh Nhân Vương gia không hiểu hỏi. Ánh mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Nhìn con em mình và tộc nhân chết ngay trước mắt, lòng họ như tro tàn. Họ không ngừng cầu nguyện: "Gia chủ, người ở đâu, mau đến xem đi, Vương gia ta sắp hủy diệt!" Dù họ có cầu nguyện thế nào, Vương Đằng cũng không hề xuất hiện. Đệ tử Vương gia không ngừng chết dưới sấm sét của quỳ Ngưu. Chỉ trong nháy mắt, mấy vạn người Vương gia đã mất mạng. Thê thảm hơn là sau khi quỳ Ngưu phá hủy đại trận hộ tộc, hơn trăm đại yêu Tần Vũ Dương mang đến liền xông vào Vương gia, ai nấy như núi cao đồ sát người của Vương gia. Những đại yêu này vô cùng cường hãn, dù có bị Thánh Vương Vương gia tấn công cũng không hề hấn gì. Chúng há miệng ra liền nuốt chửng vài Thánh Nhân Vương gia. Ngay cả Thánh Vương cũng không phải là đối thủ của những đại yêu đỉnh phong Thánh Vương kia. Một Thánh Vương Vương gia bị một móng vuốt của nó đánh trọng thương. Sau đó, nó ngậm lấy đầu của đối phương mà cắn. Toàn bộ thân thể bị nó một ngụm nuốt vào miệng. Răng của nó sắc bén như linh khí nhai nhai nuốt nuốt một chút, liền nuốt chửng.
"Không tệ, giòn như thịt gà!" Con đại yêu đỉnh phong Thánh Vương kia cảm thán một tiếng. Lại tiếp tục lao về phía một cao thủ đỉnh phong Thánh Vương khác của Vương gia.
"Ăn ngon vậy sao, ta cũng nếm thử chút!" Một con đại yêu đỉnh phong Thánh Vương khác nghi hoặc hỏi. Không đợi đối phương trả lời, nó liền nhảy tới trước mặt một Thánh Vương đỉnh phong Vương gia. Thân thể to lớn đâm sầm vào người đối phương, hất đối phương bay ra ngoài. Nó lóe lên rồi đến bên cạnh đối phương, há miệng ra cắn. Một trận ken két vang lên, đó là tiếng xương vỡ. "Ngon!" Con đại yêu đỉnh phong Thánh Vương tán thưởng một tiếng: "Lại đến!" Rồi lao về phía những cao thủ đỉnh phong Thánh Vương còn sót lại của Vương gia. Lúc này, đệ tử Vương gia đã bị tàn sát gần hết. Chỉ còn lại những người từ Thánh Nhân trở lên, có thực lực cao còn đang gắng gượng. Toàn bộ Vương gia sớm đã tan hoang xơ xác, máu chảy thành sông, mùi máu tanh nồng nặc.
Vương Đằng đang bế quan ở Thái Hồ cấm khu dường như cảm nhận được thảm trạng của Vương gia, hét lớn một tiếng, xé tan không gian trước mặt, vượt qua vô tận khoảng cách đến phía trên Vương gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận