Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 482: Giết tới Cấm Khu Chí Tôn sợ hãi

Chương 482: G·i·ế·t đến mức Cấm Khu Chí Tôn sợ hãi
Tần Phong một k·i·ế·m g·i·ế·t trong nháy mắt một Chí Tôn, khiến đám Hắc Ám Chí Tôn khác mở to mắt nhìn, kinh ngạc đến mức có chút không thốt nên lời. Bọn hắn từng tung hoành ngang dọc cõi Thiên Linh Giới, thậm chí còn vô đ·ị·ch cả một thời đại. Cũng từng trải qua không ít chuyện đời. Nhưng chưa từng thấy qua k·i·ế·m pháp nào sắc bén đến thế. Người này chẳng những đã đạt Thượng Cổ Thánh Thể đại thành, mà còn lĩnh ngộ được một k·i·ế·m mang theo sức mạnh của thời gian. Thời Gian Chi Đạo không phải ai cũng có thể ngộ ra được. K·i·ế·m vừa rồi kia tựa như xuân đi thu đến, dường như trải qua mấy đời, như thể thời gian đang trôi đi nhanh chóng không ngừng. Mười phần hoa lệ đồng thời lại vô cùng sắc bén. Ít nhất là trong quãng đời dài đằng đẵng của mình bọn họ chưa từng thấy qua. Nghe nói Thời Gian Chi Đạo liên quan đến trường sinh. Lúc Tần Phong dùng Nhất Kiếm Cách Thế g·i·ế·t c·h·ế·t Hắc Ám Chí Tôn nhà mình, mười mấy Chí Tôn còn lại đều nóng mắt nhìn chằm chằm hắn. Trong mắt che giấu không nổi sự tham lam, đều muốn chiếm Tần Phong làm của riêng. Những Chí Tôn này đều nảy ý đồ xấu, muốn biến Tần Phong thành vật sở hữu của mình. Lúc này bọn họ nghĩ không chỉ đơn giản là g·i·ế·t c·h·ế·t Tần Phong, bảo vệ cấm khu và tôn nghiêm bản thân mà là muốn tách Thời Gian Chi Đạo của đối phương ra, muốn tự mình lĩnh ngộ. Có lẽ có thể khiến bản thân trường sinh bất tử. Đúng lúc những Chí Tôn này sắp tranh nhau xông lên, Tần Phong cầm Đại La k·i·ế·m thai trong tay dẫn đầu xông về phía bọn họ.
"Đã các ngươi không chủ động đứng ra để ta g·i·ế·t!" Khóe miệng Tần Phong vẫn giữ nụ cười, ánh mắt miệt thị nhìn chằm chằm đám Hắc Ám Chí Tôn, khiến bọn chúng r·u·n r·ẩ·y. "Vậy thiếu gia ta sẽ chủ động g·i·ế·t đến!" Tần Phong vô cùng lạnh lẽo nói: "Đến lúc đó lỡ g·i·ế·t nhiều, cũng đừng trách thiếu gia ta không nhắc trước! Lúc c·h·ế·t cũng đừng oán trách thiếu gia ta nói không giữ lời, đây đều là các ngươi tự tìm!" Giọng nói của Tần Phong còn chưa dứt, thân thể đã hóa thành một luồng lưu quang. Đại La k·i·ế·m thai trong tay lần nữa chém ra một đạo k·i·ế·m quang. Một k·i·ế·m này hội tụ sức mạnh vô cùng vô tận, giống như khai thiên lập địa. Hắc Ám Chi Lực ở Thái Hồ Cấm Khu bị một k·i·ế·m này chém tan. Rất lâu sau vẫn không thể hội tụ lại. Nơi nào có k·i·ế·m quang đi qua, Hắc Ám Chi Lực đều bị k·i·ế·m quang xua tan. Hắn dùng k·i·ế·m pháp Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật. Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật chỉ cần có đủ lực lượng, trời cũng có thể trảm phá. Huống chi một k·i·ế·m này hội tụ ít nhất một nửa lực lượng của Tần Phong. Ba tên Chí Tôn còn chưa kịp phản ứng đã bị k·i·ế·m quang chém thành hai nửa. Thân thể bị đánh tan cũng bị k·i·ế·m quang c·h·é·m vỡ. Dù là trong nháy mắt g·i·ế·t ba Hắc Ám Chí Tôn, k·i·ế·m quang của Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật vẫn cứ tiếp tục bay về phía chân trời, chém một lỗ hổng lớn trên bầu trời. Những vì sao xa xôi trên cao bị chém rớt xuống hóa thành bột phấn. Trong nháy mắt một k·i·ế·m g·i·ế·t ba Hắc Ám Chí Tôn. Cấm Khu Chi Chủ cùng những Hắc Ám Chí Tôn còn lại mới kịp phản ứng. Tần Vũ Dương đứa con trai này, chiến lực còn cao hơn cha hắn nhiều. Đặc biệt k·i·ế·m đạo của đối phương đã đạt đến cảnh giới xưa nay chưa từng có, không ai sánh bằng. Nếu lại để hắn có thời gian trưởng thành tiếp thì sẽ không ai địch nổi. Nếu đối phương thành Đại Đế, có lẽ một k·i·ế·m chém ngay cả Tiên Nhân!
"Mọi người đừng xem trò vui nữa, cùng lên đi, trước hết phải g·i·ế·t c·h·ế·t tên c·u·ồ·n·g này đã!" Cấm Khu Chi Chủ hét lớn. Nghe theo mệnh lệnh của hắn, mười mấy tên Chí Tôn vây Tần Phong trong ngoài ba lớp. Mười mấy Chí Tôn nhếch mép cười tàn nhẫn, nhìn chằm chằm Tần Phong như ch·ó nhìn thấy miếng ăn, ai cũng muốn xông lên tranh giành. Cho dù đối phương một k·i·ế·m g·i·ế·t c·h·ế·t ba Hắc Ám Chí Tôn nhà mình, nhưng cũng không thể làm suy giảm sự khát vọng của bọn họ đối với Thời Gian đại đạo.
"Tiểu tử còn không mau thúc thủ chịu trói!" Một Chí Tôn nhìn Tần Phong, lạnh giọng nói: "Chỉ cần ngươi thúc thủ chịu trói, bản tôn có thể tha cho ngươi một mạng!"
"Các ngươi đây là lừa trẻ con chơi đấy à!" Tần Phong không thèm để ý nói: "Nếu thiếu gia ta thúc thủ chịu trói thì còn th·ả·m hơn c·h·ế·t! Thế nào, các ngươi muốn lấy nhiều đ·á·n·h ít sao! Vậy hôm nay thiếu gia ta sẽ thành toàn cho các ngươi, thiếu gia ta một mình đấu với một đám các ngươi!" Tần Phong nói, Đại La k·i·ế·m thai trong tay lại lóe lên k·i·ế·m ý trùng thiên, từng đợt tiếng k·i·ế·m minh vang vọng khắp Thái Hồ Cấm Khu. Nếu không phải Cấm Khu Chi Chủ cố ý che đậy chuyện xảy ra trong Thái Hồ Cấm Khu thì động tĩnh ở đây đã sớm thu hút sự chú ý của các thế lực khắp Thiên Linh Giới.
"Bản tôn thừa nhận thiên phú của ngươi tuyệt thế, tuổi còn nhỏ đã có thành tựu thế này, đúng là kỳ tài hiếm có!" Một Hắc Ám Chí Tôn cẩn thận nói: "Bản tôn lúc bằng tuổi ngươi cũng không bằng ngươi! Nhưng ngươi nên biết, dù là thiên tài, dù là Đại Thành Thánh Thể thì cuối cùng cũng vẫn chưa phải Đại Đế, chưa thành đạo. Đứng trước mặt chúng ta, ngươi vẫn không phải đối thủ! Một mình ngươi mà đòi g·i·ế·t chúng ta thì chẳng khác nào kẻ ngốc nói mộng. Đợi chúng ta dùng hình thái mạnh nhất của mình, ngươi sẽ biết thế nào mới là vô địch! Bản tôn vốn định cho ngươi một con đường sống, đã ngươi không biết điều thì hãy c·h·ế·t đi!" Tên Chí Tôn kia nói xong, lập tức mở ra cực điểm thăng hoa. Lập tức vạn đạo thần phục, khí thế bản thân không ngừng tăng lên. Vô số dị tượng xuất hiện trong Thái Hồ Cấm Khu. Uy áp của Đại Đế trấn áp toàn bộ cấm khu. Trong nháy mắt hắn mở cực điểm thăng hoa, thêm mấy Hắc Ám Chí Tôn cũng mở ra cực điểm thăng hoa. Tần Phong đếm sơ qua, chỉ riêng những Chí Tôn cực điểm thăng hoa đã có mười tên. Những Chí Tôn này đều là những kẻ còn lại sinh cơ không nhiều. Vào lúc này mà mở ra cực điểm thăng hoa, dù không bị g·i·ế·t c·h·ế·t thì thời gian sau này cũng không còn nhiều. Bọn chúng lúc này liều mạng như thế là vì muốn nhanh chóng bắt được Tần Phong, đoạt lấy Thời Gian Chi Đạo từ người hắn để trong thời gian còn lại có thể lĩnh ngộ, có lẽ tự cứu được mình.
"Chẳng qua là muốn lấy đông đ·á·n·h ít nói một cách đường hoàng thôi sao!" Tần Phong chế giễu mười mấy Hắc Ám Chí Tôn: "Các ngươi không cần khách khí như thế, coi như lấy nhiều đ·á·n·h ít thì người ngoài cũng không thấy được! Nhưng ta nói cho các ngươi biết, ta xưa nay luôn t·h·í·c·h lấy ít lấn nhiều!" Tần Phong nói rồi vung Đại La k·i·ế·m thai trong tay, thân k·i·ế·m không ngừng r·u·n nhẹ. Hắn muốn dùng s·á·t phạt lãnh khốc nhất để khiến những Hắc Ám Chí Tôn này sợ hãi. Những người này từ lâu đã khiến vạn tộc Thiên Linh Giới phải sống trong nỗi kinh hoàng. Giờ cũng nên cho bọn chúng nếm thử cảm giác sợ hãi vô tận! Sau đó k·i·ế·m khí ngập trời ngưng tụ ra vô số Đại La k·i·ế·m thai. Mỗi một thanh k·i·ế·m thai đều tản ra k·i·ế·m quang thông thiên. Khiến cả Thái Hồ Cấm Khu tựa như biến thành biển kiếm.
"Kiếm hai mươi hai!" Tần Phong cất tiếng, giống như hồng chung đại lữ, cùng lúc tiếng của hắn rơi xuống, vô số k·i·ế·m quang ngưng tụ thành trường kiếm, bay về phía mười Hắc Ám Chí Tôn đang cực điểm thăng hoa trước mắt. K·i·ế·m khí ngưng tụ thành vô số trường k·i·ế·m. Giống như nước chảy, liên tục tấn công mười tên Hắc Ám Chí Tôn cực điểm thăng hoa đang vây c·ô·ng hắn. Dù bọn họ đã cực điểm thăng hoa, nhưng dưới k·i·ế·m hai mươi hai của Tần Phong, vẫn có chút không cản n·ổi. Dù bọn họ đã dùng hết tất cả vốn liếng, linh lực hộ thể quanh thân vẫn bị trường kiếm do k·i·ế·m khí ngưng tụ xuyên thấu. K·i·ế·m khí xông vào thân thể đã khô héo của họ khiến họ đau đớn vô cùng. Tinh huyết vốn đã chẳng còn bao nhiêu trong người bị bốc hơi sạch sẽ. Cuối cùng khi bọn họ sắp không chịu n·ổi thì k·i·ế·m mang của k·i·ế·m hai mươi hai biến m·ấ·t không còn dấu vết. Mười người điều khiển mười Đế binh đồng loạt đ·á·n·h về đỉnh đầu Tần Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận