Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 52: Hạo Thiên Tông Kiếm Thu

Kiếm khí bao phủ cả cỗ xe ngựa. Khiến cho tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng kiếm khí sắc bén. Không thấy bóng dáng, kiếm khí đã đến trước! Người này ít nhất cũng là cường giả Tiêu Dao cảnh. Ngay khi kiếm khí sắp tiếp cận xe ngựa, trước mặt Thiên Cơ Tử xuất hiện một bức Thái Cực Đồ. Thái Cực Đồ tỏa ra hào quang sáng chói, hướng về kiếm khí đánh tới. Oanh! Thái Cực Đồ bị kiếm khí chém phá, hướng về Thiên Cơ Tử chém tới. Thiên Cơ Tử nhíu mày, toàn thân linh lực bắt đầu sôi trào. Lần nữa ngưng tụ ra một cái Thái Cực Đồ. Rốt cuộc kiếm khí va chạm trên Thái Cực Đồ, Thái Cực Đồ giống như mạng nhện vậy. Vết rách từ giữa đó liên tục lan tràn ra bên ngoài. Cuối cùng toàn bộ Thái Cực Đồ biến mất không thấy gì nữa. Phụt! Thiên Cơ Tử một ngụm máu tươi phun ra, khí tức suy yếu đi với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được. Đúng lúc này, Thương Tích Nguyệt từ trong xe ngựa vọt ra. Không cảm nhận được bất kỳ khí tức của người nào. "Không ngờ một phế vật thế tử bên người lại có cao thủ như vậy!" Lúc này từ ngoài vọng vào một giọng nói. Một thân ảnh từ không trung xuất hiện. Người này cầm trong tay một thanh trường kiếm, một thân trường sam. Vào khoảnh khắc hắn xuất hiện, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng kiếm khí lạnh thấu xương. Phảng phất người này chính là một thanh kiếm. Một thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ. "Kiếm tu Tiêu Dao cảnh!" Thương Tích Nguyệt lạnh lùng nói. Người này chính là Kiếm Thu, cường giả Tiêu Dao cảnh của Hạo Thiên Tông! Kiếm Thu không để ý đến Thương Tích Nguyệt, mà là một mặt tán thưởng nhìn Thiên Cơ Tử! "Ở cảnh giới Niết Bàn đỉnh phong mà có thể tiếp được một kiếm của ta thì tại toàn bộ thế tục giới đều là rất ít thấy!""Ngươi có thể tiếp một kiếm của ta mà không chết, rất không tệ!""Với thực lực của ngươi, việc gì phải trung thành với một phế vật thế tử!""Thần phục ta, ta sẽ dẫn ngươi đi xem một thế giới khác!" Kiếm Thu cảm thấy quý tài khi Thiên Cơ Tử có thể cản được một kiếm của mình. Hắn muốn thu Thiên Cơ Tử về dưới trướng của mình. "Hừ!" Thiên Cơ Tử hừ lạnh một tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào Kiếm Thu. Mặc dù hắn bị đối phương đánh cho trọng thương, nhưng vẫn luôn phòng bị đối phương. "Không thần phục, vậy thì chết đi!" Sắc mặt Kiếm Thu lạnh lẽo, trên thân kiếm khí vô tận bắn ra! "Động một chút lại muốn đào người của ta, có phải hay không quá coi thường mặt mũi bản thế tử!" Lúc này, giọng nói ung dung của Tần Phong từ trong xe ngựa truyền ra. Nghe thấy giọng nói của Tần Phong, kiếm khí trên người Kiếm Thu thu lại. Tần Phong tùy tiện đi ra khỏi xe ngựa liếc nhìn đối phương. "Người của Hạo Thiên Tông?" Nhìn thấy Kiếm Thu không nói lời nào, Tần Phong đã hiểu rõ. Đối phương chắc chắn là người của Hạo Thiên Tông. "Hạo Thiên Tông các ngươi lần trước ở Tần Vương phủ ta chịu thiệt lớn, lần này còn đến tìm cái chết, không nhớ lâu sao?" Tần Phong phách lối nhìn Kiếm Thu nói: "Không biết Lý Tứ Phượng kia là bà cô gì của ngươi, ngươi muốn đi vào vết xe đổ của bà ta sao?" Đối với sự phách lối của Tần Phong, Kiếm Thu ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn. Cũng không có lập tức một kiếm kết thúc tính mạng của hắn. Mà là muốn trêu chọc tên phế vật thế tử không biết trời cao đất rộng này. "Lý Tứ Phượng là sư muội ta!""Tại hạ là Kiếm Thu, đồ đệ của Thái Thượng trưởng lão Hạo Thiên Tông, tu vi Tiêu Dao cảnh!""Không biết thế tử điện hạ muốn ta đi vào vết xe đổ của Lý Tứ Phượng như thế nào!" Kiếm Thu mặt lạnh băng nhìn Tần Phong, hai mắt giống như một thanh trường kiếm xuất khỏi vỏ. "Tiêu Dao cảnh à, Tiêu Dao cảnh mà ngươi ở đây giả vờ cái gì chứ!""Ta còn tưởng rằng ngươi là Thần Du cảnh đâu, Tiêu Dao cảnh ngươi không muốn chết sao!" Tần Phong thản nhiên nói ra: "Ta khuyên ngươi vẫn nên đi giết cha ta đi, như vậy ngươi có thể chết muộn một chút!""Giết ngươi trước, hay giết cha ngươi là Tần Vũ Dương thì cũng vậy!""Hôm nay phụ tử Tần gia các ngươi một người cũng đừng hòng sống!" Tần Phong bị sự thú vị của Kiếm Thu chọc cười. Đây là cái thao tác gì vậy, ta thấy đứa bé này thật hiếu thuận! Có chuyện tốt gì đều nghĩ đến cha mình! Ngay cả Thương Tích Nguyệt bên cạnh cũng có chút không nhìn được, bất đắc dĩ nhếch miệng. Cảm thấy đối phương thật sự không biết Tiêu Dao cảnh là đẳng cấp gì sao. Hay là cố ý muốn đối phương đi ám sát cha ruột mình. "Vậy ngươi nên nghĩ kỹ, ám sát ta sẽ không có quả ngon để ăn đâu?" Tần Phong nhìn Kiếm Thu hỏi. "Ta muốn xem xem, là quả gì mà không ăn được như vậy!" Sau đó sắc mặt Kiếm Thu lạnh lẽo, trên thân một đạo kiếm khí liền xông ra ngoài. Đối phương chỉ là một tên phế vật căn bản không đáng để mình phải rút kiếm. Ám sát đối phương, sau đó đến kinh thành giết Tần Vũ Dương, có thể báo cáo với sư phụ mình là Thái Thượng trưởng lão. Đối mặt với kiếm khí sắc bén của đối phương, Tần Phong vẫn bất động, trên mặt không có bất kỳ vẻ sợ hãi nào. Sao đối phương lại nói động thủ liền động thủ vậy. Không phải nói nhân vật phản diện bình thường chết vì nói nhiều sao? Sao cảm giác còn không nhiều lời bằng ta nữa? Hành vi của đối phương khiến hắn phi thường khó chịu. Mắt thấy kiếm khí sắp đánh tới người mình, Tần Phong nói: "Lời hay khó khuyên, đáng chết!" "Đã như vậy, vậy ngươi liền đi chết đi!" Ánh mắt Tần Phong lạnh lẽo, một kiếm chỉ vào kiếm khí đang lao đến phía mình. Ầm! Cũng có một đạo kiếm khí xuất hiện, đem kiếm khí của đối phương chém tan thành hư vô. Nhìn thấy kiếm khí của mình bị đối phương phá hủy, Kiếm Thu nhíu mày. Hắn nhìn ra, vừa rồi đối phương chỉ làm ra vẻ thôi. Chứ không hề có bất kỳ kiếm khí nào từ đó phát ra. "Không ngờ bên cạnh ngươi thật là cao thủ nhiều như mây!" Kiếm Thu trầm ngâm nói: "Là ai nấp trong bóng tối, làm gì lén lén lút lút!""Còn không mau hiện thân!" Kiếm Thu hừ lạnh một tiếng, quanh thân kiếm khí phóng lên tận trời. Trong vòng ba dặm xung quanh, toàn bộ bị kiếm khí bao trùm. Vô số lá cây bị kiếm khí sắc bén chém xuống. Lá cây đầy trời bay múa, mỗi một chiếc lá đều bị kiếm khí xẻ đôi. Thương Tích Nguyệt bị một màn trước mắt làm cho giật mình. Đối phương khống chế kiếm đạo đã đạt đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi. Xem ra hôm nay lành ít dữ nhiều. Thương Tích Nguyệt cũng không nhận ra được vừa rồi ai đã tung ra một đạo kiếm khí kia. Bởi vì trước đó đối phương đã từng sử dụng Nhất Kiếm Cách Thế, nên còn tưởng rằng người vừa đánh tan kiếm khí của Kiếm Thu là Tần Phong. Cho dù đúng như Kiếm Thu nói, Tần Phong trong bóng tối còn giấu đi cao thủ. Cũng chưa chắc là đối thủ của Kiếm Thu, dù sao đối phương là Tiêu Dao cảnh hơn nữa còn là kiếm tu. Kiếm tu sức tấn công vô song, trong cùng một cảnh giới thì không có đối thủ. Bây giờ còn có ai có thể ngăn lại đối phương. Thương Tích Nguyệt đôi mắt đẹp nhìn thoáng qua Tần Phong, trong lòng ngày càng kiên định. Mình làm lão sư của hắn, tuyệt không thể để đối phương xảy ra chuyện. Nàng cảm thấy đây là trách nhiệm của mình khi làm một người lão sư, nhưng không để ý đến sự tình cảm khác trong đáy lòng. Đúng vào lúc nàng hạ quyết tâm, một cấm chế trong cơ thể được mở ra. Một đạo thân ảnh áo trắng từ trên trời rơi xuống. Khi đạo thân ảnh này nhẹ nhàng rơi xuống. Kiếm khí sắc bén trên người Kiếm Thu từ từ tan biến. Kiếm Thu thấy kiếm khí của mình tỏa ra bị đối phương hóa giải. Lặng lẽ nhìn lại, chỉ thấy một nam tử toàn thân áo trắng đứng trước mặt Tần Phong. Nam tử lạnh lùng, trong ngực ôm một thanh trường kiếm. Người tới chính là Tây Môn Xuy Tuyết! Kiếm Thu nhìn Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng không cảm thấy được bất kỳ khí tức nào trên người đối phương. Đối phương ôm trường kiếm, cả người như một thanh kiếm. Chỉ là thanh kiếm này còn nằm trong vỏ, chưa được người đời biết đến. Nếu như trường kiếm một khi xuất khỏi vỏ, vậy sẽ là kiếm quang rực rỡ khắp nơi. "Các hạ là ai?" Kiếm Thu nhìn về phía Tây Môn Xuy Tuyết. Không biết từ khi nào mà Tần gia phụ tử lại có được cao thủ kiếm đạo như thế này!
Bạn cần đăng nhập để bình luận