Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 469: Quỳ Ngưu thần phục, kiếm chỉ Vương gia

Tần Vũ Dương nắm đấm đi đến đâu, tầng không gian ở đó đứt gãy, đổ sụp. Trong chớp mắt đã đến trước mặt đầu trâu q·u·ỳ Ngưu. Trên nắm tay mang theo vô tận ánh sáng vàng, đột phá tầng tầng sấm sét. Một quyền đánh vào đầu trâu đối phương. Lực xông tới phía trước của q·u·ỳ Ngưu bị một quyền của Tần Vũ Dương cản lại. Đồng thời theo quán tính, toàn bộ thân thể q·u·ỳ Ngưu lộn nhào lên. Bò....ò...! ! ! ! ! ! q·u·ỳ Ngưu bị đau, phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Thân thể khổng lồ không ngừng điều chỉnh, cuối cùng khiến mình trở lại như cũ. Mắt lạnh nhìn Tần Vũ Dương. “Thượng cổ Thánh thể!” q·u·ỳ Ngưu kinh ngạc nhìn Tần Vũ Dương nói: “Thì ra ngươi là Đại Thành Thánh Thể, khó trách kiêu ngạo như vậy! Vừa rồi là bản Thần Vương khinh địch, lần này bản Thần Vương muốn ngươi đẹp mặt! Ta q·u·ỳ Ngưu chính là hung thú thượng cổ, dù là Đại Thành Thánh Thể cũng có thể tr·ả·m!”. q·u·ỳ Ngưu nói, lôi điện trên người không ngừng lóe lên. Há miệng ra một đạo lôi quang như sóng xung kích, hướng về Tần Vũ Dương xông tới. Nơi lôi quang đi qua, tất cả sinh cơ đều bị hủy diệt. Tần Vũ Dương tung một quyền. Lôi quang lại một lần nữa bị hắn một quyền dập tắt. Tần Vũ Dương đã không còn chút lưu thủ nào. Lục Đạo Luân Hồi lại được Đại Thành Thánh Thể gia trì, trở nên vô cùng cường đại. Mỗi một quyền vung ra, xung quanh q·u·ỳ Ngưu đều xuất hiện một đường Luân Hồi Chi Môn. Không ngừng xé rách sấm sét cùng thân thể nó. Khi sấm sét tiến vào Luân Hồi Chi Môn, sấm sét quanh người nó dần yếu đi. Đồng thời, thân thể nó cũng không ngừng bị xé rách. Khiến nó vô cùng đau đớn. Tần Vũ Dương nắm lấy cơ hội, nhảy lên, đột phá sấm sét quanh người đối phương. Trực tiếp cưỡi lên thân q·u·ỳ Ngưu. Cách làm của Tần Vũ Dương khiến q·u·ỳ Ngưu giận dữ. Hắn chính là hung thú thượng cổ, còn là Thần Vương của Vạn Yêu Sơn mạch, khi nào bị người cưỡi qua. Đây không phải là đang đánh vào mặt mình sao. Nó không ngừng giãy giụa thân thể muốn hất Tần Vũ Dương xuống. Nhưng đối phương một mực nắm lấy cái độc giác của nó, mặc kệ nó ưỡn ẹo thân thể thế nào Tần Vũ Dương đều không hề hấn gì. Thấy cách này không được, q·u·ỳ Ngưu lại câu thông sức mạnh lôi đình giữa trời đất. Vô tận sấm sét từ trên trời giáng xuống. Lúc sắp đánh trúng người Tần Vũ Dương, hắn lại dùng Lục Đạo Luân Hồi mở ra Luân Hồi Chi Môn hút hết vào. "Trẫm thấy thực lực ngươi không tệ, sau này ngươi làm tọa kỵ của ta thì thế nào?" Tần Vũ Dương cưỡi trên thân thể to lớn của q·u·ỳ Ngưu, lúc này hắn đã có ý muốn thu q·u·ỳ Ngưu làm tọa kỵ. Nếu có một tọa kỵ có chiến lực như vậy, sẽ giúp thực lực Đại Tần Hoàng Triều nâng lên một bước. Hắn không nói câu này còn tốt, vừa nói ra thì q·u·ỳ Ngưu càng thêm phẫn nộ. “Bản Thần Vương, là hung thú thượng cổ, sao có thể thần phục một Nhân tộc nhỏ bé như ngươi!” q·u·ỳ Ngưu gầm lên: “Cho dù c·h·ế·t, bản Thần Vương cũng không khuất phục!”. q·u·ỳ Ngưu không ngừng giãy giụa, sử dụng hết vốn liếng. Huyết khí vô biên không ngừng xông thẳng về phía Tần Vũ Dương. Bao phủ lấy hắn, muốn dùng huyết khí cường đại của mình ăn mòn Tần Vũ Dương. Nhưng Tần Vũ Dương là Thượng cổ Thánh thể, huyết khí còn mạnh hơn nó. Thử hỏi giữa trời đất, ai có thể so bì với Đại Thành Thánh Thể về huyết khí, độ cường của nhục thân và lực lượng? Huyết khí của đối phương bị ánh sáng vàng quanh người Tần Vũ Dương hấp thu hết. Làm cho lực lượng của hắn không ngừng tăng lên. "Đã ngươi không chịu thần phục, vậy trẫm giữ ngươi làm gì!" Tần Vũ Dương hừ lạnh một tiếng. Giơ nắm đấm bốn cánh mang ánh sáng vàng. Cưỡi trên lưng q·u·ỳ Ngưu, một tay bắt lấy cái độc giác của đối phương, một nắm đấm hiện ánh sáng vàng không ngừng đấm vào người q·u·ỳ Ngưu. Nắm đấm như mưa rơi xuống, mỗi một quyền đều mang sức mạnh có thể đánh nát một ngọn núi. Liên tục rơi xuống lưng và đỉnh đầu đối phương. Mỗi quyền hạ xuống, đều làm cho thân thể cường đại của q·u·ỳ Ngưu m·á·u tươi văng khắp nơi, đầu óc choáng váng. Khiến đối phương vô cùng đau đớn. Trong không trung vang lên tiếng kêu "bò...ò... bò...ò..." lớn. "Trẫm nghe nói, hung thú thượng cổ toàn thân là bảo, huyết nhục có thể coi như bảo dược giúp bản thân lớn mạnh, yêu đan càng giúp người tu vi không ngừng tăng lên!" Tần Vũ Dương vừa đấm vừa nói: "Hôm nay trẫm liền muốn xẻ thịt con trâu ngươi, ăn luôn cả yêu đan của ngươi, trợ trẫm đột phá cực hạn, nói không chừng hôm nay trẫm chính là người đầu tiên kể từ thời cổ đại lấy Đại Thành Thánh Thể thành tựu đạo quả Đại Đế! Đến lúc đó toàn bộ Thiên Linh Giới đều sẽ phủ phục dưới chân trẫm! Còn có thận của ngươi cũng là đại bổ, còn có bít tết, bụng trâu, gân bò và đùi bò đều là mỹ vị, về sau thích ăn kiểu gì thì ăn kiểu đó!". Tần Vũ Dương nói xong khiến q·u·ỳ Ngưu dưới thân giật mình. Trong lòng dâng lên cảm giác sợ hãi vô tận. Lại một lần nữa dùng sức toàn thân muốn hất Tần Vũ Dương xuống. Nhưng Tần Vũ Dương một mực nắm lấy cái độc giác của nó, yên vị cưỡi trên thân thể khổng lồ. Nắm đấm lại đập xuống, một lần mạnh hơn một lần. Nỗi đau vô tận hoàn toàn kích phát hung tính của q·u·ỳ Ngưu. Sau một tiếng hét lớn, mang theo Tần Vũ Dương phóng lên trời. Sau đó lao thẳng vào một dãy núi. Ầm! Cả dãy núi bị lực lượng của hắn phá nát. Q·u·ỳ Ngưu hung tính nổi lên, sau đó đột ngột từ mặt đất lao lên. Bay lên trên không trung. Một ngôi sao lớn bị sức mạnh khổng lồ của nó đụng nát. Còn Tần Vũ Dương thì khóe miệng nhếch lên cười lạnh, nắm đấm trên người nó đánh mạnh. Tiếng kêu thảm thiết của q·u·ỳ Ngưu vang vọng khắp cả tinh không. Mấy ngôi sao tương đối gần đó cũng bị tiếng gầm của nó làm cho rung chuyển và vỡ vụn. Sau đó, q·u·ỳ Ngưu mang theo Tần Vũ Dương liên tục đâm nát mấy chục ngôi sao. Mảnh vỡ các ngôi sao bao phủ khắp tinh không. Dù người và trâu đại chiến trong tinh không có vẻ thảm thiết, nhưng lại không gây chú ý cho ai ở Thiên Linh Giới. Có lẽ do bị Tần Vũ Dương đánh, hoặc do q·u·ỳ Ngưu đã hết sức. Sau khi đâm nát một ngôi sao, nó thở hồng hộc dừng lại. Đứng im trong tinh không. “Thành thật nhé!” Giọng Tần Vũ Dương truyền vào tai q·u·ỳ Ngưu, làm q·u·ỳ Ngưu có một dự cảm chẳng lành. “Đã ngươi thành thật rồi, vậy đến lượt trẫm thôi!” Tần Vũ Dương cười lạnh. Thần khí tr·ả·m Long trường thương xuất hiện trong tay hắn. Hai tay nắm chặt trường thương, trên mũi thương tản ra sát khí lạnh lẽo. Liền muốn đâm vào mi tâm q·u·ỳ Ngưu. Q·u·ỳ Ngưu cảm nhận được sắp c·h·ế·t, toàn thân run rẩy không ngừng. "Chờ một chút, ta nguyện ý thần phục ngươi, nguyện ý làm tọa kỵ của ngươi!" q·u·ỳ Ngưu yếu ớt cầu xin: "Chỉ cần ngươi không g·iết ta, bắt ta làm gì ta cũng nguyện ý!" “Trẫm dựa vào cái gì để tin ngươi!” Tần Vũ Dương lạnh giọng hỏi: “Vạn nhất ngươi lại làm phản thì sao?”. “Bản Thần Vương nguyện ý mở ra thần hồn, chỉ cần ngươi gieo cấm chế vào thần hồn của ta, bất kỳ ý tưởng nào của ta ngươi đều có thể biết ngay, nếu ta muốn gây bất lợi cho ngươi, ngươi chỉ cần nghĩ là có thể diệt thần hồn của ta!”. Nghe được câu này của q·u·ỳ Ngưu, Tần Vũ Dương cuối cùng thu trường thương lại: “Ngươi sớm làm thế chẳng phải xong, đâu có thể chịu nhiều đau đớn đến vậy!”. Q·u·ỳ Ngưu cười khổ mở thần hồn ra, để Tần Vũ Dương gieo cấm chế vào. Trong lòng không ngừng lẩm bẩm: “Bản Thần Vương vì m·ạ·n·g s·ố·n·g, bất đắc dĩ mới thần phục hắn, chứ không phải mất mặt hung thú thượng cổ!”. Tần Vũ Dương thiết lập cấm chế trong thần hồn đối phương xong thì hiểu rõ được ý nghĩ trong lòng nó. Khóe miệng mỉm cười, không nói thêm gì. Cưỡi q·u·ỳ Ngưu đã hoàn toàn thần phục rời khỏi tinh không, trở về Vạn Yêu Sơn Mạch. Hắn lúc này đã Thánh thể đại thành, còn thu phục hung thú thượng cổ q·u·ỳ Ngưu, đã đến lúc ra tay với Vương gia, chỉ chờ tiêu diệt Vương gia triệt để!
Bạn cần đăng nhập để bình luận