Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 85: Không nên tồn tại ở trên thế giới này đồ vật

Chương 85: Đồ vật không nên tồn tại trên thế giới này.
Tam Phân Quy Nguyên Khí mang theo sức mạnh khổng lồ, hướng về đối phương đánh tới.
Trong lúc bay ngược ra sau, trên người Triệu Đức Trụ bộc phát ra một đạo kiếm quang thông thiên.
Kiếm quang mang theo sức mạnh vô song, bổ về phía linh lực cầu Tam Phân Quy Nguyên Khí.
Muốn ngăn cản công kích của đối phương.
Nhưng mà, tính chất của Tam Phân Quy Nguyên Khí quá mức đặc thù.
Không những lực công kích cường đại, mà còn biến hóa khôn lường.
Kiếm quang Triệu Đức Trụ bộc phát ra đã bị Tam Phân Quy Nguyên Khí đánh tan.
Sau đó, mang theo sức mạnh vô song tiếp tục bay về phía hắn.
Oanh!
Tam Phân Quy Nguyên Khí nổ tung trên người Triệu Đức Trụ.
Triệu Đức Trụ toàn thân bộc phát tất cả tu vi, linh lực phá thể mà ra.
Ngăn ở trước người mình.
Dù là như vậy, vẫn bị Tam Phân Quy Nguyên Khí nện xuống đất.
Trên mặt đất bị nện ra một cái hố to.
Triệu Đức Trụ cả người từ trong hầm lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.
Rơi vào bên cạnh Diệp Thiên đang đờ đẫn.
Lúc này, Diệp Thiên đã sớm bị dọa choáng váng.
Bản thân mình ra tay đánh người, vẫn là không thắng nổi đối phương.
Hắn đều có chút nghi ngờ, rốt cuộc mình là khí vận chi tử, hay là Tần Phong là khí vận chi tử?
Mặc dù Triệu Đức Trụ là đại trưởng lão cao quý của Thiên Diễn tông, sau khi Tần Phong sử dụng xong thẻ nhân vật Thần Du cảnh đỉnh phong.
Vẫn không thể nào che lấp được.
Liên tiếp phun ra ba ngụm máu tươi.
Khí tức trên thân hỗn loạn.
Toàn thân áo quần rách nát, đâu còn dáng vẻ tiên phong đạo cốt như lúc vừa mới đến.
Vừa rồi, sau một phen giao thủ, Triệu Đức Trụ liền biết mình không phải là đối thủ của người mặc hoa bào, bá khí vô cùng kia.
Lúc này đã nảy sinh ý định thoái lui.
Nếu không đi, thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình.
Triệu Đức Trụ một bàn tay vỗ lên mặt Diệp Thiên.
Khiến cho Diệp Thiên lập tức thanh tỉnh lại.
Sử dụng chút sức lực cuối cùng, toàn thân linh lực bộc phát.
Lần nữa phát ra một đạo kiếm quang thông thiên.
Bổ về phía Tần Phong hóa thân Hùng Bá.
Đối mặt với kiếm quang đánh tới của đối phương.
Hai tay Tần Phong hóa thân Hùng Bá giơ lên, Tam Phân Quy Nguyên Khí ở giữa hai lòng bàn tay, muốn biến thành một quả cầu linh lực.
Chặn lại kiếm quang đánh tới của đối phương.
Ngay tại lúc Tần Phong ngăn cản, Triệu Đức Trụ một cái nhấc Diệp Thiên lên.
Mang theo hắn hướng lên trời cao phóng đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, chỉ trong chớp mắt liền muốn biến mất ở chân trời.
Đúng lúc này, Tần Phong một chiêu Tam Phân Quy Nguyên Khí hướng về đối phương đánh tới.
Tam Phân Quy Nguyên Khí nổ tung trên thân hai người.
Triệu Đức Trụ lại một ngụm máu tươi phun ra.
Cả người trên không trung suýt chút nữa thì cắm đầu xuống.
Một lát sau mới đứng vững thân hình.
Mà trên thân Diệp Thiên răng rắc một tiếng, toàn thân xương cốt bị Tam Phân Quy Nguyên Khí đánh nát vụn.
Đan điền lại càng rách nát không chịu nổi.
Khí tức của Diệp Thiên đang nhanh chóng suy yếu.
Cảm nhận được sự biến hóa trên người Diệp Thiên, Triệu Đức Trụ lẩm bẩm một tiếng: "Phế đi rồi!"
Vừa muốn ném Diệp Thiên xuống.
Mang theo một tên phế nhân chạy trốn, cuối cùng sẽ kéo chậm tốc độ của mình.
Dù sao một người chưa trưởng thành không coi là là thiên tài.
Bây giờ đối phương bị phế, đã không có bất cứ tác dụng gì.
Còn không bằng ném xuống, để thay mình ngăn cản địch nhân truy kích.
Sau khi một chiêu Tam Phân Quy Nguyên Khí đánh trúng đối phương, Tần Phong hóa thân Hùng Bá hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo.
Diệp Thiên, người mà khí tức dần dần suy yếu, phảng phất xem thấu suy nghĩ của đại trưởng lão Triệu Đức Trụ.
Mắt thấy Tần Phong càng ngày càng gần mình.
Diệp Thiên la lớn: "Chưa phế!
"Đại trưởng lão, ta không có phế, ta còn có thể cứu vãn!"
Diệp Thiên hô hào, đột nhiên đan điền của hắn tản ra một trận kim quang.
Một trang giấy kỳ dị dung nhập vào trong đan điền của hắn.
Khiến đan điền vỡ vụn của hắn nhanh chóng dung hợp.
Mà đạo kim quang kia không ngừng chữa trị kinh mạch cùng xương cốt vỡ vụn trong cơ thể hắn.
Cảm nhận được một màn này, Triệu Đức Trụ cũng ngẩn người.
Biết tiểu tử này bình thường kỳ ngộ không ngừng.
Không nghĩ tới đã bị phế rồi mà còn có thể xoay chuyển càn khôn.
Bí mật trên người tiểu tử này khẳng định không ít, nếu như hôm nay mình cứu được đối phương, nói không chừng về sau sẽ có rất nhiều chỗ tốt.
Cắn răng một cái, móc ra một món đồ từ trong trữ vật giới chỉ của mình.
Tần Phong nhìn thấy Diệp Thiên đã như vậy mà vẫn có thể chữa trị đan điền vỡ nát.
Liền biết tiểu tử này không tầm thường, không hổ là khí vận chi tử.
Nếu như lần này để cho đối phương đào tẩu, khôi phục lại.
Đối phương nhất định sẽ càng thêm cường đại.
"Cái gai này tuyệt đối không thể giữ!" Tần Phong lẩm bẩm một tiếng.
Tăng thêm tốc độ, hướng về hai người lao tới.
Mắt thấy Tần Phong hóa thân Hùng Bá, mang theo khí thế vô song liền muốn lao tới.
Triệu Đức Trụ cắn răng một cái, ném đồ vật mà mình lấy từ trữ vật giới chỉ ra.
Đồ vật này là thứ hắn phát hiện tại Tần địa Bắc Vực khi đến thế tục giới lần này.
Mặc dù hắn không nhìn ra đồ vật này có tác dụng gì, nhưng hắn có thể cảm giác được đồ vật này không hề đơn giản.
Lần này, vì mang Diệp Thiên rời đi, hắn cũng liều hết vốn.
Đồ vật vừa mới đến tay mình còn chưa nóng đã bị ném đi.
Khiến trong lòng hắn đau như cắt.
Khi Tần Phong nhìn thấy đồ vật mà hắn ném ra, chỉ thấy phía trên mang theo kim quang.
Sáng chói vô cùng.
Lúc đầu, Tần Phong không muốn để ý đến đồ vật này.
Thế nhưng, hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng huyết mạch tương liên từ trên đồ vật mà Triệu Đức Trụ ném ra.
Khiến hắn có một loại xúc động muốn liều mình đoạt lấy đồ vật đó.
Dù là lúc này hắn đang hóa thân thành Hùng Bá, vẫn khiến hắn có chút không tự chủ được.
Cảm giác này khiến trong lòng hắn vô cùng bực bội.
Chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ truy đuổi Triệu Đức Trụ cùng Diệp Thiên.
Thân hình lóe lên đi đến trước mặt đồ vật đang cực tốc rơi xuống, tỏa ra kim quang.
"Tần Phong, chúng ta rồi sẽ có một ngày gặp lại!"
"Đến ngày đó, ta nhất định sẽ xé ngươi thành tám mảnh, để trưởng công chúa trở lại bên cạnh ta!"
Lúc này, chân trời truyền đến thanh âm ác độc của Diệp Thiên.
Mặc dù hắn không phát hiện Tần Phong ở hiện trường, nhưng hắn tin rằng đối phương nhất định ở ngay tại hiện trường.
Lần này đối phương không giết được mình, tương lai ngóc đầu trở lại sẽ là một bản thể cường đại hơn nữa.
Tần Phong ngẩng đầu nhìn lên, đối phương đã sớm đi xa, chỉ có thể mặc kệ đối phương bỏ đi.
Dù sao về sau có nhiều thời gian thu thập Diệp Thiên.
Cũng không cần phải vội vàng.
Tần Phong nhìn vật đang tản ra kim quang trong tay.
Sau khi cầm trong tay, kim quang tán đi.
Để lộ ra bộ dạng thật của nó.
Khi Tần Phong nhìn thấy bộ dạng thật của nó.
Sững sờ ngay tại chỗ.
Trên mặt hắn mang theo sự nghi hoặc, sự kích động, cũng có sự hưng phấn.
Càng mang theo những nghi vấn không thể giải đáp.
Vật này vô cùng cổ xưa, nhìn không ra là niên đại nào.
Đây là một viên ngọc, nói đúng hơn là một cái ngọc tỉ.
Tần Phong cầm trong tay, từ trên ngọc tỉ cảm nhận được một cỗ huyết mạch tương liên.
Ngọc tỉ cổ xưa, khí thế, lóng lánh, phía trên không có một chút tạp chất.
Sau khi Tần Phong nhìn thấy ngọc tỉ này, liền biết nó vốn không nên xuất hiện trên thế giới này.
Nhưng nó lại xuất hiện, chẳng lẽ biểu thị một điều gì đó, khiến hắn nghĩ mãi mà không ra.
Bởi vì ngọc tỉ này hắn vô cùng quen thuộc.
Trên đó viết tám chữ lớn.
Tám chữ lớn được khắc bằng chữ tiểu triện.
Vô cùng uy nghiêm.
Chỉ thấy trên đó viết: "Thụ mệnh vu thiên, ký thọ Vĩnh Xương!"
Tám chữ lớn viết bằng chữ Hán.
Chữ tiểu triện đời Tần của kiếp trước.
Rất rõ ràng khối ngọc tỉ này chính là ngọc bích Hòa Thị truyền thuyết điêu khắc thành.
Nó chính là ngọc tỉ truyền quốc trong truyền thuyết.
Chữ trên nó là chữ đời Tần của kiếp trước, điều này có nghĩa là gì?
Vì sao lại có một loại cảm giác huyết mạch tương liên với mình?
Khiến Tần Phong không khỏi đặt ra hàng loạt câu hỏi.
Chẳng lẽ trên thế giới này, có người đến từ cùng một nơi với mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận