Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 86: Hoàng kim rút thưởng: Vô Địch Hầu Hoắc Khứ Bệnh

Chương 86: Hoàng kim rút thưởng: Vô địch Hầu Hoắc Khứ Bệnh Đối với viên ngọc trong tay, Tần Phong trăm mối vẫn không có cách nào giải thích. Trong nhất thời cũng không biết thứ này lai lịch từ đâu. Chỉ có thể đi hỏi thử cha mình là Tần Vũ Dương xem sao, nhìn xem Tần gia mình có cái gì lai lịch đặc thù.
Lúc này Tần Vũ Dương đang dẫn đầu năm mươi vạn đại quân, cùng một trăm vạn đại quân của Kim Trướng Vương Đình giằng co. Tần Phong điều động ba mươi vạn đại quân giao cho Bạch Khởi, để hắn chủ động xuất kích, không còn bị động phòng thủ ở Hàm Cốc quan. Ba mươi vạn đại quân cùng mười lăm vạn đại quân ở Hàm Cốc quan hợp lại một chỗ, dưới sự dẫn đầu của Bạch Khởi thì việc quét ngang Đại Chu không thành vấn đề. Dù sao năng lực chiến thần của Bạch Khởi đã quá rõ ràng rồi. Tần Phong cảm thấy nếu cho Bạch Khởi thêm chút binh lực nữa, thì chính là đang vũ nhục năng lực của hắn.
Vừa khéo Mông Điềm cũng đang dẫn theo mười vạn hoàng kim hỏa kỵ binh, mặc dù còn ở Giang Nam. Lấy năng lực của Mông Điềm cộng thêm mười vạn hoàng kim hỏa kỵ binh, thì việc đánh hạ toàn bộ Đại Chu trong vòng nửa tháng dễ như trở bàn tay. Dù sao hai người đều là bậc nhất Đại tướng trên đời, dụng binh như thần. Chỉ cần binh phong của hai người đến thì kẻ địch đều sẽ hôi phi yên diệt. Hơn nữa lại có Thiên Cơ Các liên tục không ngừng cung cấp tình báo và tin tức cho họ, điều đó càng có lợi hơn cho việc chinh chiến.
Thêm nữa, Tần Phong đã ra lệnh cho La Võng đi ám sát các tướng lĩnh và quan viên cấp cao của Đại Chu. Ba thứ kết hợp lại, cho dù Đại Chu Hoàng đế Cơ Thường Lạc có nghịch thiên chi lực cũng không ngăn cản được hai người. Đợi đến khi Tần Vũ Dương thu thập xong Kim Trướng Vương Đình thì chính là thời điểm quyết chiến.
Sau khi Tần Phong đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc, liền mang theo Liễu Như Yên cùng Trưởng công chúa Cơ Linh Tịch cưỡi một cỗ xe ngựa sang trọng rời khỏi Hàm Cốc quan. Xe ngựa một đường phi nhanh, không hề dừng lại. Cho dù đi ngang qua Hàm Dương cũng không lựa chọn vào nghỉ ngơi. Dù sao đây cũng là đại bản doanh của nhà mình. Tần Phong ngồi xe ngựa, không hề gặp phải bất cứ sự ngăn trở nào. Ở Tần địa Bắc Vực này, ai dám ngăn cản xe ngựa của thế tử nhà mình chứ!
Tần Phong vô cùng thoải mái nằm trên người Liễu Như Yên, còn trưởng công chúa Cơ Linh Tịch thì đang xoa bóp vai lưng cho hắn. Ai có thể nghĩ được một vị trưởng công chúa Cơ Linh Tịch cao quý vô song lại như một thị nữ nghe lời trước mặt Tần Phong chứ. Nếu như cảnh tượng này mà bị các công tử thế gia Đại Chu nhìn thấy, nhất định sẽ hận đến nghiến răng.
Rất nhanh, Tần Phong cuối cùng cũng chạy đến phía bắc của Tần địa Bắc Vực. Phía bắc của Tần địa Bắc Vực chính là phạm vi thế lực của Kim Trướng Vương Đình. Ở chỗ giao giới giữa hai bên là một đoạn Trường Thành liên miên không dứt, được dùng để chống cự sự quấy nhiễu của Kim Trướng Vương Đình. Mà phía bên kia Trường Thành là một thảo nguyên mênh mông vô bờ bến.
Tần Phong đi lên trên Trường Thành thì liền thấy một trăm vạn hùng binh của Kim Trướng Vương Đình đang nhìn chằm chằm ở phía dưới Trường Thành. Hơn nữa, đối phương đều thuần một sắc là kỵ binh. Xem ra lần này đối phương đã dốc hết vốn liếng, bằng không cũng sẽ không xuất động toàn bộ quân đội của cả nước. Dựa vào tình báo mà Thiên Cơ Các cung cấp, có thể biết được Kim Trướng Vương Đình cũng chỉ có hơn một trăm vạn quân đội, lúc này đã dồn hết toàn bộ hỏa lực ở đây, bên trong nhất định đã trở thành chân không.
"Phong nhi, chiến sự ở Hàm Cốc quan vẫn thuận lợi chứ!"
Đối diện với một trăm vạn đại quân của Kim Trướng Vương Đình, Tần Vũ Dương cũng không quá lo lắng. Thấy Tần Phong tới, ông lại ân cần hỏi han. Dù sao mình cùng Kim Trướng Vương Đình cũng đã đánh nhau không ít trận. Người của Kim Trướng Vương Đình đã sớm bị Tần Vũ Dương đánh cho sợ rồi. Trước đó mười năm cũng không dám công kích Tần địa Bắc Vực nữa. Thậm chí ở ngoài Trường Thành, trong vòng ngàn dặm cũng không dám để dân chăn nuôi đến thả rông gia súc. Lần này tuy điều toàn bộ đại quân đến, nhưng Tần Vũ Dương vẫn không xem đối phương ra gì. Trong mắt ông, những kẻ đó chỉ là đám man di trên thảo nguyên, không đáng gì. Sở dĩ đến giờ vẫn chưa giao chiến với đối phương, là vẫn bị đám sát thủ Thất Sát Lâu làm chậm trễ. Hiện giờ sát thủ Thất Sát Lâu dù thường xuyên vẫn ám sát mình, nhưng cường độ đã giảm đi rất nhiều rồi. Tần Vũ Dương đang chuẩn bị cùng đối phương có một trận quyết chiến lớn. Không ngờ Tần Phong đã đến trước.
Đối với thế cuộc căng thẳng ở Hàm Cốc quan, ông biết rõ, cho nên ông càng quan tâm tới bên Hàm Cốc quan.
"Cha, cha nhìn này!"
Tần Phong không nói thêm gì, mà chỉ vào Trưởng công chúa Cơ Linh Tịch ở sau lưng mình!
Tần Vũ Dương sau khi nhìn thấy Cơ Linh Tịch trong nháy mắt liền sáng tỏ, bốn mươi vạn đại quân của Cơ Linh Tịch đã bị giải quyết hoàn toàn rồi. Trong lòng thầm cho Tần Phong một ánh mắt, là muốn nói: "Tiểu tử, ngươi giỏi đấy!" "Đã mang về cho cha được nở mày nở mặt!"
"Tần bá bá tốt!"
Cơ Linh Tịch nhìn thấy Tần Vũ Dương nhìn mình, vội vàng hướng ông chào hỏi. Tuy Tần Vũ Dương và Đại Chu là kẻ địch, nhưng dù sao cũng là huynh đệ kết nghĩa của phụ hoàng mình. Hơn nữa, còn là bậc trưởng bối của mình. Cấp bậc lễ nghĩa tự nhiên không thể thiếu.
"Tốt, không tệ! Sau này con cứ ngoan ngoãn theo Phong nhi đi, ta tin tưởng nó sẽ không bạc đãi con!"
Tần Vũ Dương cũng không nói gì khác, mà chỉ gật đầu. Lúc này, bản thân mình là một người cha thật sự không còn gì để nói nữa.
"Đinh, kiểm tra được ký chủ đã đến Trường Thành, xin hỏi ký chủ có muốn treo máy ở Trường Thành hay không!"
"Treo máy!"
Tần Phong không chút do dự lựa chọn treo máy!
"Đinh, chúc mừng ký chủ đã treo máy thành công!" "Bởi vì ký chủ lần đầu tiên treo máy tại Trường Thành, thưởng cho ký chủ một lần rút thưởng hoàng kim!" "Xin hỏi ký chủ có muốn rút thưởng hay không?"
"Rút thưởng!"
Không còn gì để nói, đã có rút thưởng thì đương nhiên phải rút thưởng. Hơn nữa đây còn là rút thưởng cấp hoàng kim, khẳng định sẽ có đồ tốt.
"Đinh, rút thưởng hoàng kim đã hoàn thành, chúc mừng ký chủ rút được Vô địch Hầu Hoắc Khứ Bệnh!" "Hoắc Khứ Bệnh Niết Bàn trung kỳ!"
Đối với Hoắc Khứ Bệnh thì tự nhiên không cần phải giới thiệu nhiều. Năng lực của ông thì người đời đều biết. Lúc này rút được ông thì thật sự vô cùng hợp với tình hình.
Tần Vũ Dương thấy con trai mình đứng tại chỗ hồi lâu không lên tiếng thì còn tưởng rằng có chuyện gì.
"Tiểu tử thúi, dù Hàm Cốc quan đại thắng, thì cũng phải phòng thủ cho tốt, không được khinh địch!" "Hơn nữa, đám tù binh đó phải sắp xếp như thế nào cũng là một vấn đề đấy!"
Tần Vũ Dương biết, Đại Chu vẫn còn hơn một trăm vạn đại quân. Nếu như Cơ Thường Lạc quyết tâm, thì với mười lăm vạn đại quân của Bạch Khởi là không thể nào giữ được Hàm Cốc quan. Ý của ông rất rõ ràng, chính là muốn nói với nhi tử của mình rằng, ở đây đã có cha con rồi, con đừng có mù quáng. Mau chóng trở về đi.
Tần Phong tự nhiên biết rõ ý của lão cha mình, liếc nhìn Tần Vũ Dương nói: "Cha, bốn mươi vạn tù binh của Đại Chu đã bị Vũ An quân Bạch Khởi lừa giết hết rồi!" "Bọn chúng đã lật không nổi sóng gió gì nữa đâu!" "Ngoài ra, con lại điều động thêm ba mươi vạn đại quân cho Bạch Khởi, sẽ không còn phải bị động phòng thủ Hàm Cốc quan nữa!" "Bạch Khởi đã chủ động xuất kích rồi!" "Tần gia ta không có đạo lý bị đánh mà không hoàn thủ, đúng không?"
Tần Vũ Dương vừa nghe tin này trong nháy mắt tinh thần tỉnh táo.
"Ta còn chưa có đi đâu, đây là đã muốn cầm đánh xong tiết tấu sao?" "Còn chủ động xuất kích, vậy sau này còn có chuyện gì cho ta làm?"
Nhìn thấy biểu lộ của cha mình, Tần Phong mỉm cười nói: "Cha, đợi cha thu thập xong Kim Trướng Vương Đình thì sẽ đến lúc cùng Cơ gia Hoàng tộc của Đại Chu quyết chiến!" "Người quan trọng luôn luôn là người cuối cùng ra sân mà!" "Trực tiếp đăng cơ xưng đế, chẳng phải càng tốt hơn sao!"
Tần Vũ Dương biết, con trai mình đang an ủi mình. Ông cũng không nói thêm gì nữa.
"Cha, lần này con tới là để đưa cho cha một vị đại tướng!"
Tần Phong nói xong thì gọi Hoắc Khứ Bệnh ra.
Đối với Hoắc Khứ Bệnh đột nhiên xuất hiện, Tần Vũ Dương cũng không có nghi ngờ gì. Dù sao cũng là người con trai mình tiến cử, năng lực khẳng định không kém. Tần Vũ Dương đánh giá Hoắc Khứ Bệnh một phen, chỉ thấy người này còn rất trẻ tuổi. Bất quá trên người có một cỗ uy hùng chi khí, cả người vô cùng tự tin. Dựa vào kinh nghiệm đánh trận mấy chục năm của bản thân, có thể thấy đây cũng là một tuyệt thế chiến tướng!
"Ha ha!"
Tần Vũ Dương cười lớn ba tiếng, vô cùng vui mừng, vẫn là con trai mình có tiền đồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận