Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 218: Hạo Thiên Tông tông chủ Đường Thần

Chương 218: Tông chủ Hạo Thiên Tông Đường Thần
Nàng có thể cảm giác được, Diệu Vũ Thường cũng không vì mình là Thánh nữ tương lai của Hạo Thiên Tông mà nương tay. Nếu bị đối phương đánh trúng một chưởng này, với tình trạng thân thể của mình, hẳn phải chết không nghi ngờ. Lý Mộng Hàm dù bị thương nặng, kinh mạch trong cơ thể hao tổn nghiêm trọng. Ngay cả thân thể cũng khó khăn di chuyển nửa phần. Nhưng nàng vẫn không ngừng giãy giụa trên mặt đất. Muốn tránh khỏi chưởng đánh tới của Diệu Vũ Thường. Chỉ vì nàng không muốn chết. Mình còn chưa giết được tên Tần Phong nhục nhã mình. Còn chưa diệt cả nhà tên phế vật kia. Còn chưa thực sự trở thành Thánh nữ Hạo Thiên Tông. Còn chưa trước mặt thiên hạ đánh bại Diệu Vũ Thường, chiến thắng Đông Phương Nhan, nghiền nát Ngọc Quan Âm, hoàn toàn chiến thắng tam đại thiên kiêu nữ tục giới. Mình còn chưa rửa sạch vết nhơ trên người. Dù sao mình đã bị bôi nhọ, nếu lúc này chết đi, vậy coi như thật sự định đoạt, cũng sẽ không ai giải thích cho mình. Hơn nữa, mình còn chưa gặp lại người tên Đế Thích Thiên, nam tử đeo mặt nạ băng! Trước đây, đối phương đã cùng phân bộ thứ hai của Thất Sát Lâu giao chiến, thật sự khiến mình ngưỡng mộ không thôi. Hy vọng sau này có thể gặp lại đối phương! Lý Mộng Hàm không muốn chết vì cảm thấy mình còn nhiều thời gian quý báu. Mình mới 18 tuổi, nếu lúc này chết, mình chỉ có thể mãi dừng lại ở tuổi 18. Làm sao trải nghiệm thế giới rộng lớn, tươi đẹp này. Nếu mình chết, làm sao hưởng thụ cảm giác vạn người ngưỡng mộ. Làm sao hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp? Làm sao ngắm nhìn non sông rộng lớn này? Nghĩ đến đây, Lý Mộng Hàm bùng phát tất cả tiềm năng. Dùng chấp niệm to lớn chống đỡ lấy chính mình. Hai tay dần có lại sức lực. Dần chống đỡ thân thể mình lên. Muốn đứng dậy tránh khỏi một chưởng của Diệu Vũ Thường. Nhưng Diệu Vũ Thường không cho nàng chút cơ hội nào. Khi Lý Mộng Hàm vừa dùng hai tay chống nửa người trên lên. Diệu Vũ Thường đã đánh chưởng xuống. Cơn chưởng phong cuồng bạo đè nửa người trên của Lý Mộng Hàm vừa ngóc lên lại xuống mặt đất. Một bàn tay lực lớn vô cùng, hòa cùng chưởng phong. Từ trên giáng xuống một chưởng. Nếu Lý Mộng Hàm bị chưởng này đánh trúng, nhất định mất mạng. Người ở đó có chút không đành lòng nhìn thẳng một màn này. Chầm chậm nhắm mắt lại. Mà hy vọng của Lý Mộng Hàm triệt để tan biến. Mình dùng chấp niệm dồn hết sức lực toàn thân mới có thể chống đỡ nửa thân trên. Vậy mà bị người ta chỉ dùng chưởng phong liền có thể ép mình xuống mặt đất! Vậy còn giãy giụa làm gì: "Hủy diệt đi, nhanh lên!" Lý Mộng Hàm trong lòng không tự chủ vang lên một thanh âm. Rồi sau đó nhắm mắt lại, an tâm đón nhận cái chết. Tiếp nhận số mệnh sắp đến của mình. Không ai thương cảm cho sự tình Lý Mộng Hàm gặp phải. Dù sao đó là nàng tự tìm. Không tự tìm đường chết thì sẽ không chết! Mà chưởng mang theo năng lượng khổng lồ của Diệu Vũ Thường cuối cùng cũng giáng xuống. Oanh! Tiếng nổ vang lên, Diệu Vũ Thường đánh một chưởng xuống. Lý Mộng Hàm đang ngã trên mặt đất lại bình yên vô sự! Chưởng phong cùng năng lượng khổng lồ tứ tán bay ra. Đánh bay không ít người xung quanh. Nếu không phải Diệu Vũ Thường che chắn cho Tần Phong, ở trước mặt mọi người giả bộ không có tu vi. Thì cũng sẽ bị luồng năng lượng mạnh vừa rồi đánh bay. Ngay cả chính Lý Mộng Hàm cũng không ngờ mình có thể sống sót dưới một chưởng của Diệu Vũ Thường. Hơn nữa còn bình an vô sự. Chuyện này làm sao có thể khiến nàng không mừng rỡ, nhất định có người đến cứu mình. Đối phương có thể cứu mình khỏi tay Diệu Vũ Thường vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này. Chứng minh tu vi đối phương cao thâm, khả năng chưởng khống lực lượng đã đạt đến mức đáng kinh ngạc. Chỉ là không biết ai sẽ đến cứu mình lúc này. “Chẳng lẽ người của Hạo Thiên Tông đến cứu ta?” Lý Mộng Hàm trong lòng mừng rỡ như điên. Chưởng của mình đánh ra bị người khác ngăn lại. Trên mặt Diệu Vũ Thường không có bất kỳ biến động nào. Ngẩng đầu nhìn về phía trước. Chỉ thấy vừa rồi chỗ nàng và Lý Mộng Hàm giao chiến trên đỉnh Kim Loan điện, có một nam tử trung niên đang đứng đó. Nam tử trung niên trông có vẻ hơn bốn mươi tuổi, cực kỳ khôi ngô thẳng thắn. Một thân vải thô trường sam, cho người ta một cảm giác hết sức giản dị. Người trung niên này ánh mắt bình thản nhìn Lý Mộng Hàm đang nằm dưới đất. Trên mặt mang một tia đau lòng. Trong mắt thường nhân, người này trông như một người bình thường. Trên người không toát ra bất cứ khí tức nào. Nhưng lại có thể xuất hiện không một tiếng động trước mặt mọi người. Chắc tu vi khẳng định không tầm thường. Việc đối phương có thể chính xác ra tay chặn đường chưởng vừa rồi của Diệu Vũ Thường ở khoảng cách gần như vậy. Cũng có thể thấy tu vi người này rất sâu dày, đối phương chỉ là ẩn mà không phát. Thu liễm khí tức của mình một cách hoàn hảo. Còn đối với Diệu Vũ Thường, người trước mắt dù cách mình hơi xa. Nhưng khi đối diện với người này, tựa như đang đối diện với biển cả, thâm bất khả trắc. Dù người này có ánh mắt bình tĩnh, hai tay chấp sau lưng. Nhưng lại mang một cỗ sát cơ vô cùng mờ mịt. Loại sát cơ này trong số mọi người ở đây, chỉ có mình nàng mới có thể mơ hồ cảm nhận được. Vì lúc nam tử trung niên này xuất hiện một sát na, đối phương liền khóa chặt Diệu Vũ Thường. Nếu ở đây không có nhiều người như vậy, có lẽ đối phương đã sớm ra tay với mình. Dù đối phương mang sát tâm với mình, nhưng Diệu Vũ Thường không hề sợ hãi. Vẫn cứ bình tĩnh tự nhiên nhìn nam tử trung niên đứng trên đỉnh Kim Loan điện. "Vãn bối bái kiến Đường tông chủ!" Diệu Vũ Thường tiến lên một bước chắp tay vái nam tử trung niên. Nàng thi lễ trước đối phương mang dáng vẻ một vãn bối, vô cùng bình tĩnh tự nhiên hào phóng! Mà nam tử trung niên thấy Diệu Vũ Thường chào hỏi mình, vô cùng hài lòng gật gật đầu. “Đường tông chủ, chẳng lẽ đối phương là tông chủ Hạo Thiên Tông Đường Thần?” “Có thể khiến Diệu Âm đi hành lễ bái kiến, đối phương lại họ Đường lại là tông chủ, vậy chắc chắn là tông chủ Hạo Thiên Tông Đường Thần không chạy đâu được!” “Chỉ có tông chủ Hạo Thiên Tông, thánh địa giống như thế, mới xứng đáng được Diệu Âm Tiên Tử hành đại lễ này!” "Nếu là tông chủ của tông môn bình thường thì không cần phải nói, không bái kiến Diệu Âm Tiên Tử là đã tốt rồi!" "Không ngờ tông chủ Hạo Thiên Tông có thể đích thân đến đây, xem ra đối phương rất coi trọng quan môn đệ tử Lý Mộng Hàm này!" "Chúng ta trước giờ chưa từng thấy tông chủ thánh địa phong thái thế nào, lần này cuối cùng cũng được thấy rồi!" "Đúng là không thể nói, khí độ ấy mới đáng đồng tiền!" "Tông chủ Đường Thần thật có uy!" "Việc tông chủ Hạo Thiên Tông đích thân giá lâm vào lúc này có vẻ không tốt lắm thì phải!" “Đây chẳng phải rõ ràng là đánh trẻ đến già sao!” “Hạo Thiên Tông không giữ tín dự như vậy, sau này ai dám liên quan đến bọn họ nữa!” Lúc này, không ít người nói ra nghi ngờ trong lòng. Chiến đấu công bằng giữa các tiểu bối, ngươi xía vào làm gì. Đây chẳng phải là để người ta có cớ sao! Rất rõ ràng vừa rồi người cứu Lý Mộng Hàm chính là tông chủ Hạo Thiên Tông Đường Thần. Đám người bàn tán khiến cho ánh mắt của Đường Thần đang đứng trên đỉnh Kim Loan điện càng lúc càng lạnh lẽo. Nhưng trên mặt hắn không hề lộ ra bất cứ sự bất mãn nào. Vẫn cứ giống như lúc mới xuất hiện, một vẻ bình thản và ung dung. Nhưng trong lòng hắn sớm đã sát ý nổi lên tứ phía. Một luồng uy áp khổng lồ lấy hắn làm trung tâm lan tỏa ra xung quanh. Những người đang thảo luận sôi nổi ở phía dưới, đột nhiên cảm nhận được một luồng uy áp khổng lồ rơi trên người mình. Cùng với một luồng hàn ý thấu xương khiến gáy mình lạnh toát!
Bạn cần đăng nhập để bình luận