Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 396: Rơi vào tiền trong mắt

Chương 396: Rơi vào tiền trong mắt
Nhà họ Lý cùng nhà họ Tống tính toán rất hay, bọn họ cho rằng tối nay, Mãng Hổ Bang và Kim Tiền Bang nhất định sẽ có một trận chiến. Hai nhà bọn họ đã sớm dẫn người đến ngã tư đường này chờ đợi. Chờ cho hai bên đánh nhau đến lưỡng bại câu thương thì bọn họ sẽ ra mặt thu dọn tàn cuộc. Quả thật cũng giống như bọn họ nghĩ vậy. Không lâu sau, người của Mãng Hổ Bang và Kim Tiền Bang liền từ hai hướng nam bắc tiến đến ngã tư đường. Khi hai bên nhìn thấy thế lực nhà họ Lý và Tống đang chờ ở đây thì tất cả đều giật mình.
"Lý quản sự, Tống quản sự sao hai vị lại ở đây?" Bang chủ Kim Tiền Bang dẫn đầu lên tiếng hỏi.
"À, hai nhà chúng ta rất sợ tối nay sẽ có đại chiến, lan đến sản nghiệp của hai nhà!" Lý quản sự ung dung nói: "Nên cùng nhau dẫn người tới đây trông coi, vạn nhất bị lan đến sản nghiệp của chúng ta thì còn có thể bảo vệ được một chút!"
"Đúng vậy, hai nhà các ngươi cứ tự nhiên, không cần để ý đến chúng ta!" Tống quản sự cũng nói theo: "Các ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không can dự vào chuyện của các ngươi đâu!"
"Chỉ sợ các ngươi có ý khác thì có!" Trương Hổ cười lạnh một tiếng: "Các ngươi đây là đoán chắc chúng ta sẽ có một trận chiến, muốn 'trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi' sao?"
"Hổ Gia nói chuyện này, tất cả mọi người là nhân vật có mặt mũi trên đường phố này!" Lý quản sự thuận miệng đáp: "Sao có thể làm ra chuyện như vậy! Mâu thuẫn của Mãng Hổ Bang cùng Kim Tiền Bang, hai nhà chúng ta cũng không có tâm tư tham gia vào, các ngươi muốn làm sao thì làm, không cần phải quản chúng ta!"
"Hai nhà chúng ta gia tài sự nghiệp lớn, cũng không thèm để ý đến mấy vốn liếng của các ngươi!" Tống quản sự sắc mặt bất thiện nói: "Nếu Hổ Gia còn nói lời hủy hai nhà chúng ta thì đừng trách chúng ta không khách khí!"
"Hừ!" Trương Hổ hừ lạnh một tiếng: "Tốt nhất là các ngươi đừng đánh chủ ý vào Mãng Hổ Bang của ta, bằng không thì đừng trách ta không khách khí!"
Trương Hổ nói xong liền giơ đao trong tay ra, một bộ dáng hung thần ác sát.
"Các ngươi cứ tự nhiên!" Lý quản sự cười cười, bảo thủ hạ lui về phía sau.
Đồng thời, Tống quản sự cũng bảo đội ngũ của Tống gia lui lại một khoảng cách không nhỏ. Mặc dù hai nhà đều lui về phía sau nhưng bang chủ Kim Tiền Bang vẫn có chút không yên lòng. Dù đối phương nói lời rất rộng rãi, nhưng tất cả mọi người đều là người thông minh. Ở cái Nghịch Lưu Thành này, nếu dễ dàng tin người khác thì bọn họ cũng không thể tạo dựng được thế lực lớn như vậy, càng không thể sống tới hiện tại. Đôi khi lời hứa hẹn của người khác chỉ cần coi như "đánh rắm" là được rồi. Nếu thật sự tin thì sẽ chết rất thảm.
"Hổ Gia, tuy hôm nay hai nhà chúng ta đều có ý muốn tiêu diệt đối phương, nhưng bang chủ ta cảm thấy tối nay không phải một ngày tốt lành!" Bang chủ Kim Tiền Bang nhìn Trương Hổ nói: "Chi bằng chúng ta ai về nhà nấy, chọn một thời điểm tốt hơn để quyết một trận sinh tử, như thế nào?"
"Vạn Tam Thiên, ngươi sợ rồi sao?" Trương Hổ không chút khách khí nói: "Ngươi sợ nhưng ta không sợ! Đầu rơi thì cũng chỉ là một vết sẹo lớn thôi, không có gì đáng sợ! Đêm nay ta mang người toàn lực xuất động là để tiêu diệt Kim Tiền Bang của ngươi, dù có chút chướng mắt người ở đây, ta cũng chẳng quan tâm, hôm nay Kim Tiền Bang các ngươi phải diệt, dù ngươi có muốn đánh hay không thì một trận vẫn phải đánh!"
"Trương Hổ ngươi đừng có "hù dọa người"!" Bang chủ Kim Tiền Bang Vạn Tam Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Nể mặt ngươi ta gọi ngươi một tiếng Hổ Gia, không nể mặt thì ngươi chẳng là gì cả, đừng tưởng rằng Mãng Hổ Bang các ngươi tiêu diệt được Thương Ưng Bảo thì liền trở thành người tài giỏi! Kim Tiền Bang của ta cao thủ như mây, còn có thể sợ mấy người các ngươi sao!"
Vạn Tam Thiên không hề nhượng bộ nói: "Bây giờ Mãng Hổ Bang các ngươi không có ưu thế về quân số, lại còn có kẻ địch mạnh rình rập xung quanh, tiếp tục đánh xuống đối với ngươi và ta đều không có bất kỳ cái lợi nào! Chỉ sẽ rơi vào cảnh lưỡng bại câu thương, để cho người khác có lợi, nên ta mới chủ động nhường bước, ngươi thật sự nghĩ bang chủ ta sợ ngươi sao!"
"Chẳng qua chỉ là nhà họ Lý và Tống gia, có đáng để ngươi sợ hãi như vậy không?" Trương Hổ ung dung nói: "Nếu ngươi không sợ thì chúng ta cứ đánh đi, mấy nhà họ Lý và Tống gia cũng không thể làm gì được Mãng Hổ Bang ta!"
Lời vừa dứt, Trương Hổ liền cầm đao lách người vọt lên. Chém một đao, xé tan màn đêm, một luồng đao quang sáng rực chém thẳng vào Vạn Tam Thiên.
"Ngươi muốn chết!" Vạn Tam Thiên hét lớn một tiếng.
Một đồng tiền xuất hiện trước mặt. Đồng tiền không ngừng lớn lên, mang theo một cỗ lực lượng kỳ dị, ngăn trước người.
Cản!
Trương Hổ chém một đao vào đồng tiền, phát ra một tiếng kim loại va chạm. Đồng tiền dưới một kích này trở nên lung lay sắp đổ!
"Lên!" Vạn Tam Thiên hét lớn một tiếng, linh lực trong cơ thể rót vào đồng tiền. Đồng tiền lập tức ổn định, vừa xoay tròn vừa lớn lên, hướng về phía Trương Hổ mà đi, trực tiếp bao phủ hắn vào bên trong.
"Trương Hổ, đây là Linh khí bản mệnh của ta!" Vạn Tam Thiên phách lối nói: "Chỉ cần ngươi rơi vào trong mắt tiền của ta, liền sẽ bị mê muội bởi tiền tài, bị nhốt trong đó, cho dù ngươi có là nửa bước Thánh Giả cảnh cũng khó mà thoát ra được!"
"Một cái tiền mắt nho nhỏ, còn muốn trói Hổ Gia ta?" Trương Hổ hừ lạnh một tiếng. Đao tháng năm trong tay không ngừng tụ tập lực lượng, cả người khí thế bốc lên ngút trời. Trực tiếp bổ một đao vào đồng tiền. Nhưng bốn phía đồng tiền không ngừng hóa giải lực lượng của hắn khiến mỗi một đao của Trương Hổ đều vô công mà trở về.
"Quả nhiên là có chút tài năng!" Trương Hổ hừ lạnh một tiếng: "Nhật Nguyệt Trảm!"
Chỉ thấy trên đao tháng năm của hắn, một mặt bốc lên lửa cháy hừng hực, một mặt lại nổi lên sương mù lạnh lẽo. Có điều đây là vào ban đêm nên sương mù đậm đặc hơn nhiều so với hỏa diễm. Một đao băng hỏa đánh đến đồng tiền trước mặt.
Oanh!
Toàn bộ đồng tiền bị hắn đánh ra một lỗ hổng lớn. Trương Hổ lách mình liền xông ra.
Linh khí bản mệnh bị một đao chém nát, Vạn Tam Thiên tức giận kêu lên. Đồng tiền xoay tròn trở về bên cạnh hắn, được linh lực quanh người không ngừng tẩm bổ, lỗ hổng phía trên liền nhanh chóng liền lại như mắt thường có thể thấy được.
"Xông lên, diệt trừ hết người của Mãng Hổ Bang cho ta!" Vạn Tam Thiên sắc mặt âm trầm, vung tay lên, phía sau hơn vạn người ào ạt xông đến tấn công người của Mãng Hổ Bang.
Trương Hổ cầm đao tùy tiện chém ngã mấy người, đồng thời vung tay lên, người của Mãng Hổ Bang cũng xông lên giao chiến. Người của Mãng Hổ Bang lao lên như không muốn sống. Từng người như mãnh hổ xuống núi. Bọn họ sở dĩ biểu hiện như vậy là bởi vì trước đó Tần Vũ Dương đã chia cho bọn họ linh thạch tịch thu được từ Thương Ưng Bảo. Trước lợi ích, liều mạng với địch nhân là hiệu quả nhất. Bọn họ biết, chỉ cần đánh thắng, sẽ đạt được vô số lợi ích nên ai mà không liều mạng chứ.
Mặc dù quân số Mãng Hổ Bang ít hơn nhưng dưới thế tấn công như không muốn sống đó, bọn họ trực tiếp chém ngã mấy trăm người của Kim Tiền Bang. Vừa đối mặt đã khiến người của Kim Tiền Bang bị dọa lui lại liên tục.
"Tốc chiến tốc thắng!" Đúng lúc này giọng của Tần Vũ Dương vang lên. Trong khi mọi người còn chưa kịp phản ứng. Thân ảnh của Tần Vũ Dương giống như lưu tinh trong đêm, lao thẳng đến Vạn Tam Thiên. Vạn Tam Thiên vội vàng sử dụng linh khí bản mệnh là đồng tiền để cản một kích của Tần Vũ Dương. Thế nhưng, đồng tiền của hắn dưới một kích của Tần Vũ Dương đã vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Vạn Tam Thiên phun ra một ngụm máu tươi. Tiếp theo, Tần Vũ Dương lại đấm ra một quyền, Vạn Tam Thiên trực tiếp biến thành sương máu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận