Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 111: Mắng to Cơ Thường Lạc cùng Hạo Thiên Tông người

Dưới một kích toàn lực của Tần Vũ Dương, sắc mặt hai người đại biến. Không ngờ đối phương lúc này đã là cảnh giới Thần Du đỉnh cao. Sự trưởng thành nhanh chóng đến vậy. Tần Vũ Dương một kích khí thế như hồng, mang theo lực hủy thiên diệt địa. Lúc này hai người muốn tránh né cũng đã không kịp. Cơ Thường Lạc thần sắc bối rối, hướng vào trong cung điện hô lớn: "Cứu mạng!" Rất hiển nhiên hắn đang cùng cao thủ Hạo Thiên Tông cầu cứu. Thế nhưng không một ai đáp lại hắn. Tần Vũ Dương một thương rơi lên người bọn hắn, kim long trên trường thương đang thét gào. Một kích qua đi, Cơ Vô Thường và Cùng Nói Lâm bị lực lượng cường đại đánh bay ra ngoài. Cơ Vô Thường thân thể rách tả tơi, bị đâm ra vô số lỗ thủng. Máu tươi chảy lênh láng khắp mặt đất. Cả người đã chết hẳn. Chỉ có Cùng Nói Lâm, còn chút hơi tàn. Cũng là hít vào thì nhiều mà thở ra thì ít, xem như sắp không qua khỏi. Nằm trên mặt đất, muốn đứng lên, làm thế nào cũng không còn chút sức nào. Vẫn là Tư Đồ Thải Vân chạy tới, cố gắng kéo hắn lên. Mà dưới một kích cường đại của Tần Vũ Dương, cả tòa cung điện không chịu nổi. Ầm vang sụp đổ. Bảy đạo thân ảnh từ bên trong vọt ra. Bảy đạo thân ảnh này chính là Đại Chu hoàng đế Cơ Thường Lạc, và sáu cao thủ cảnh giới Thần Du đỉnh phong của Hạo Thiên Tông. Những người này vô cùng gian xảo. Lúc Cơ Vô Thường cầu cứu, không một ai ra tay. Mục đích chủ yếu của bọn họ đến đây hôm nay chính là giải quyết Tần Vũ Dương phụ tử. Và còn chính là để triệt để tiếp thu Đại Chu. Mặc dù Đại Chu vẫn luôn trong phạm vi thống trị của Hạo Thiên Tông. Hàng năm đều sẽ cho bọn họ dâng đồ cúng. Dâng đồ cúng thì được bao nhiêu, còn không bằng trực tiếp tiếp thu một cái hoàng triều. Như vậy toàn bộ tài nguyên của hoàng triều đều thuộc về tông môn. Không có Cơ Vô Thường tồn tại, sau này người do Hạo Thiên Tông phái xuống mới có thể dễ quản lý hơn. Cơ Thường Lạc là một hoàng đế Niết Bàn đỉnh phong cũng không lật nổi sóng gió gì. Mặc dù bọn chúng tính toán rất tốt, nhưng hiển nhiên đã đánh giá thấp thực lực của Tần Vũ Dương một bên. Cơ Thường Lạc nhìn thấy lão tổ nhà mình bỏ mạng, cả người đau đến không muốn sống. Đây là toàn bộ chỗ dựa của hắn. Cơ Vô Thường bỏ mạng, coi như giết được Tần Vũ Dương. Về sau toàn bộ Đại Chu thiếu đi một vị lão tổ Thần Du cảnh trấn giữ. Về sau các đại vương hầu ai còn để hắn vào mắt. "Lão tổ!" Khang Thân Vương còn đau lòng hơn Cơ Thường Lạc. Bổ nhào vào trên thi thể Cơ Vô Thường khóc rống lên. Hắn vốn cùng Tần Vũ Dương có rất nhiều khúc mắc. Còn muốn nhờ đối phương mà hả giận, không ngờ vừa giao thủ đã quy thiên. Lúc này cũng không biết phải làm thế nào cho phải. "Tần Vũ Dương, trẫm lúc trước nên không tiếc bất cứ giá nào giết ngươi!" Cơ Thường Lạc thần sắc âm lãnh, cầm trong tay ngọc tỷ truyền quốc. Từng tia từng tia khí vận chi lực trên ngọc tỷ lưu chuyển. Nguyên bản trên ngọc tỷ truyền quốc của Đại Chu, tràn đầy khí vận chi lực. Nhưng khi cứu Cơ Thường Lạc, Cơ Vô Thường cùng Cùng Nói Lâm đã rút ra một lượng lớn khí vận chi lực từ bên trong. Lúc này khí vận chi lực bên trong đã không còn nhiều. Ngay cả một phần trăm bình thường cũng chưa tới. Bất quá cho dù chỉ có một phần trăm, cũng có thể phát huy ra lực lượng cường đại. "Không tiếc bất cứ giá nào giết ta, ngươi dám không!" Tần Vũ Dương không nể mặt Cơ Thường Lạc chút nào. "Công nhiên giết ta, toàn bộ Đại Chu đều sẽ chia năm xẻ bảy!" "Ngươi leo lên ngôi hoàng đế bằng cách nào, tự mình vẫn chưa rõ sao!" Cơ Thường Lạc bị đối phương nói trúng nỗi đau, mặt đầy tức giận. Cũng bởi vì hoàng vị của mình là do đối phương đánh xuống. Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện đó, coi như đó là một cái hố mà mình không vượt qua được. Cho nên mới luôn ngấm ngầm nhắm vào đối phương. "Coi như Đại Chu chia năm xẻ bảy, cũng tốt hơn nhiều so với tình cảnh ngày hôm nay!" "Coi như Đại Chu trở lại tình cảnh của mấy chục năm trước, trẫm cũng có nắm chắc đưa Đại Chu trở lại đỉnh phong!" "Ngược lại là ngươi, vì sao một mực áp chế uy vọng của trẫm!" "Cả đời trẫm không hề yếu hơn ai, đều là do ngươi xuất hiện mà làm trẫm ảm đạm phai mờ!" "Cũng bởi vì ngươi không màng danh lợi, thống nhất Đại Chu xong lại đem hoàng vị nhường cho trẫm!" "Trẫm đáng bị người đời giễu cợt cả đời sao?" Lúc này Cơ Thường Lạc tựa như một đứa trẻ đầy bụng ủy khuất. Một mực khóc lóc kể lể những ủy khuất và bất đắc dĩ của mình. "Nói nhảm nhiều cũng vô dụng, tình cảnh hôm nay đều là do ngươi một tay tạo thành!" "So tài xem hư thực đi!" Tần Vũ Dương không muốn nhiều lời với đối phương. Trường thương vung lên, chỉ thẳng Cơ Thường Lạc. Uy áp khổng lồ phát ra ngoài, bao phủ Cơ Thường Lạc và người của Hạo Thiên Tông vào trong. "Người của Hạo Thiên Tông ta ở đây, ngươi cũng dám làm càn!" Người cầm đầu Hạo Thiên Tông vẻ khinh thường nhìn Tần Vũ Dương. Cho dù đối phương là cường giả Thần Du cảnh đỉnh phong, trong mắt bọn họ cũng chỉ là sâu kiến. Dù sao thì bao gồm Đại Chu, hàng ngàn hoàng triều đều nằm dưới sự thống trị của bọn họ. Bọn họ ở trong những hoàng triều này tuyệt đối là những Cự Vô phách. Sao lại coi trọng một vương gia khác họ nho nhỏ? "Sao chỗ nào cũng có chuyện của Hạo Thiên Tông các ngươi!" Nghe bọn chúng lên tiếng, Tần Vũ Dương một mặt mất kiên nhẫn. "Cái rắm bản lĩnh, không có mà cứ thích ra vẻ!" Một câu mắng làm sáu người Hạo Thiên Tông giận tím mặt. Người Thất Sát Lâu đến giết mình, còn xuất ra mười cao thủ Thần Du cảnh đỉnh phong. Hạo Thiên Tông những người này xem mình như không có chuyện gì, chỉ đến có sáu người. Cũng không đủ để mình giết. Thế thì làm sao mà để con mình náo loạn đây. "Một vương gia khác họ nho nhỏ, cũng dám vũ nhục chúng ta!" "Muốn chết!" Người cầm đầu Hạo Thiên Tông quát một tiếng chói tai: "Tần gia các ngươi đầu tiên là vũ nhục thánh nữ và ngoại môn trưởng lão Hạo Thiên Tông ta!" "Cãi lại còn cuồng ngôn muốn đạp Hạo Thiên Tông ta xuống!""Lúc này còn nói năng lỗ mãng, tội chồng thêm tội!""Tiếp nhận cơn giận của Hạo Thiên Tông ta đi!""Vô số sinh linh Tần địa toàn bộ Bắc Vực, sẽ cùng cha con các ngươi chôn cùng!" "Nổ xong rồi à?" Tần Vũ Dương mặt tối sầm lại nhìn sáu người Hạo Thiên Tông hỏi. "Nổ xong thì đánh đi!" Tần Vũ Dương nói, dẫn đầu xông về phía đối phương. Không thể cùng những người này nói nhiều nhảm nhí, nếu không quá hạ thấp đẳng cấp của bản vương. Đối mặt một kích của Tần Vũ Dương, sáu người cười lạnh một tiếng. Hoàn toàn không để hắn vào trong mắt. Đối phương nghĩ thế nào vậy, mà dám một đấu sáu. Bọn hắn thấy rõ đối phương ở thế tục giới quen thói cuồng ngạo rồi. Lúc này đã không biết mình là ai nữa. Người cầm đầu thấy trường thương của Tần Vũ Dương đã gần tới trước mắt. Mới thản nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vung một kích. Muốn đánh bay trường thương của đối phương. Oanh! A! ! ! ! Một tiếng hét thảm vang lên, người cầm đầu Hạo Thiên Tông bị một thương của Tần Vũ Dương đâm xuyên cánh tay. Sau đó trường thương phát ra một cỗ lực lượng cường đại. Toàn bộ cánh tay người đó dưới thương biến thành bột phấn. Cả người mặt lộ vẻ thống khổ. Mồ hôi như mưa từ trên trán lăn xuống. Vẻ mặt giống như táo bón. "Giết hắn cho ta!" Người cầm đầu gào thét một tiếng. Kéo cánh tay cụt lùi về sau lưng năm người Hạo Thiên Tông còn lại. Năm người vây Tần Vũ Dương vào giữa. Vẻ mặt nghiêm túc, bọn họ dù sao cũng là người của Hạo Thiên Tông, một trong sáu đại thánh địa thế tục giới. Bất kể là công pháp tu luyện hay kinh nghiệm chiến đấu, đều cao hơn người đồng cảnh giới ở thế tục giới không ít. Cho dù người cầm đầu vừa rồi có phần khinh suất. Cũng không thể bại thảm như vậy. Năm người thu hồi sự khinh miệt trong lòng, mặt mày trịnh trọng nhìn về phía Tần Vũ Dương. Đưa tay nhấc chân giữa, phát ra lực lượng cường đại. Chuẩn bị cho đối phương một kích trí mạng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận