Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 114: Không tốt có lão Lục

Chương 114: Không xong rồi, có lão Lục!
Hai người tấn công một trước một sau, dù cả hai đều ra chiêu rất mạnh, nhưng Trương Tự Do vẫn không hề sợ hãi. Hắn hời hợt tung một chiêu đã chặn được đòn tấn công của hai người. Trương Tự Do vung tay lên, linh lực khổng lồ hình thành một bức bình chướng trước người, ngăn Tây Môn Xuy Tuyết và Tần Vũ Dương lại. Sau đó, hắn giơ một ngón tay ra, một luồng sức mạnh lớn tụ lại trên đầu ngón tay, mang theo uy lực hủy thiên diệt địa, đánh về phía hai người. Mặc dù Tây Môn Xuy Tuyết và Tần Vũ Dương chỉ thiếu chút nữa là đạt tới Thần Tàng cảnh, nhưng so với Trương Tự Do thì chênh lệch vẫn rất lớn. Đối mặt với một chiêu hời hợt của hắn, cả hai phải dốc toàn lực mới có thể chống đỡ nổi.
Tây Môn Xuy Tuyết vung kiếm, kiếm khí đỏ rực như cầu vồng, muốn đánh tan ngón tay kia. Ai ngờ kiếm khí vừa chạm vào kình lực của đối phương, cả người đã bị đánh bay ra ngoài. Tần Vũ Dương hét lớn một tiếng, linh lực quanh thân bùng nổ, trường thương trong tay phát ra tiếng rồng ngâm. Một thương chống đỡ trên ngón tay to lớn của Trương Tự Do. Ngón tay ngưng tụ bằng linh lực bị một thương đánh tan, còn Tần Vũ Dương thì bị sức mạnh lớn đánh bay đi.
"Đom đóm cũng dám tranh sáng với mặt trời!" Trương Tự Do lộ vẻ khinh thường, "Không biết tự lượng sức mình!" Nói rồi, hắn vung một chưởng, muốn kết thúc trận chiến, giải quyết hết địch nhân trước mắt.
Đột nhiên, một luồng sát ý khổng lồ xuất hiện, khiến Trương Tự Do cảm thấy như rơi vào hầm băng, lạnh thấu xương. Trong nháy mắt, hắn thu lại vẻ mặt khinh miệt, chú ý tới mọi biến động xung quanh. Ngay tức khắc, Lục Kiếm Nô xuất hiện bao vây hắn. Sáu người tỏa sát ý, giống như Tu La lâm thế, mang đến một cảm giác áp bách mạnh mẽ, khiến Trương Tự Do không thể không dè chừng. Hắn vung một đạo kình khí, luồng sức mạnh khổng lồ dễ dàng bị kiếm khí của sáu người xoắn nát.
Sắc mặt Trương Tự Do thay đổi lớn, không ngờ sáu người này thực lực không cao mà chiến lực lại mạnh như vậy. Vừa định dốc toàn lực giết chết sáu người, thì Lục Kiếm Nô đã lóe mình tới bên cạnh hắn. Sáu thanh kiếm từ sáu hướng cùng tấn công. Trong một nháy mắt khi Lục Kiếm Nô tấn công, Tây Môn Xuy Tuyết và Tần Vũ Dương cũng lao tới. Sát khí, kiếm khí cùng bá khí của Tần Vũ Dương khiến Trương Tự Do cảm thấy áp lực tăng lên đột ngột.
"Hừ, cho dù chiến lực các ngươi mạnh hơn, cũng chỉ là sâu kiến Thần Du cảnh!" "Muốn giết ta, còn non lắm!" Trương Tự Do hừ lạnh một tiếng, linh lực quanh thân bùng nổ. Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, kiếm ý tỏa ra bốn phía. Đó chính là dị tượng của hắn. Trường kiếm dị tượng vừa hiện, một thanh trường kiếm lơ lửng trên không, phóng thích kiếm ý mạnh mẽ. Khi Lục Kiếm Nô, Tây Môn Xuy Tuyết và Tần Vũ Dương vừa tấn công tới, kiếm ý đã bắn ra xung quanh, đánh tan công kích của bọn họ. Mấy người đều bị đánh bay ra ngoài.
Còn Trương Tự Do, dưới đòn hợp kích của mấy người, thân hình khẽ lay động, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi. Hắn đưa tay lau vệt máu, mắt nhìn chằm chằm những người bị đánh bay. Nếu không phải hắn đã đột phá Thần Tàng cảnh, có cảnh giới cao hơn đám người này, thì e rằng đã bị lật thuyền trong mương bởi đòn tấn công vừa rồi. Dị tượng trường kiếm trên đỉnh đầu mang theo kiếm khí sắc bén vô cùng. Trương Tự Do vừa nghĩ, luồng kiếm khí khổng lồ lại bắn ra từ trường kiếm, tấn công Lục Kiếm Nô, Tây Môn Xuy Tuyết và Tần Vũ Dương.
Lục Kiếm Nô ổn định thân hình, đánh tan kiếm ý đang bắn tới, hợp lực phát ra một đạo kiếm mang thông thiên, chém về phía Trương Tự Do. Tây Môn Xuy Tuyết đang bay ngược, phía sau thổi lên một cơn lốc, trong gió xen lẫn kiếm ý hình thành những bông tuyết. Chúng va vào kiếm ý của đối phương, ngăn cản đòn công kích của Trương Tự Do. Thân hình Tây Môn Xuy Tuyết lóe lên rồi biến mất. Kiếm ý lạnh lẽo lại bao trùm toàn bộ hoàng cung. Vô số bóng dáng của Tây Môn Xuy Tuyết xuất hiện, mỗi bóng hình đều mặc áo trắng, lạnh lùng vô cùng. Trường kiếm trong tay mang theo kiếm ý khổng lồ. Nhất kiếm tây lai được hắn thi triển vô cùng thuần thục, khiến Trương Tự Do không tài nào tìm ra đâu là chân thân của Tây Môn Xuy Tuyết.
Tần Vũ Dương thì trực tiếp nhất, vung trường thương quét tan kiếm ý đang lao tới. Một kích này khiến kiếm ý tan nát, nhưng Tần Vũ Dương cũng bị đánh bay ra ngoài. Trương Tự Do cứ ngỡ Tần Vũ Dương cũng sẽ như Tây Môn Xuy Tuyết và Lục Kiếm Nô, tiếp tục lao vào tấn công. Hắn đã chuẩn bị sẵn để nghênh đón một đòn hợp kích khác. Ai ngờ, Tần Vũ Dương vừa bị đánh bay thì lập tức điều chỉnh tư thế, thay đổi đầu thương, đánh thẳng vào sáu người Hạo Thiên Tông cùng Cơ Thường Lạc hoàng đế Đại Chu.
Sáu người Hạo Thiên Tông thấy Tần Vũ Dương đánh tới chỗ mình, sắc mặt đại biến. Bọn họ vẫn còn thương tích, muốn phản công cũng không kịp. “Trưởng lão Trương cứu mạng!” Sáu người hô lớn, chỉ còn cách ký thác hy vọng vào Trương Tự Do.
Lúc này, Trương Tự Do mới kịp phản ứng, nhưng muốn cứu viện cũng không kịp. Lục Kiếm Nô đã áp sát trước mặt, Nhất kiếm tây lai của Tây Môn Xuy Tuyết cũng đã sớm khóa chặt hắn. Trương Tự Do chỉ có thể chống đỡ công kích của Lục Kiếm Nô và Tây Môn Xuy Tuyết trước.
Tần Vũ Dương một thương bá đạo, đánh về phía bảy người. Oanh! Một tiếng nổ lớn, nơi bảy người đứng bị đánh thành một cái hố lớn. Một bóng thương khổng lồ xuất hiện trên đầu họ. Khi bóng thương sắp giáng xuống thì một vệt kim quang đột phá nó. Cơ Thường Lạc, nhờ khí vận chi lực của Đại Chu ngọc tỷ truyền quốc, đã thoát khỏi đòn đánh này, nhưng cũng phải trả một cái giá cực lớn. Ngọc tỷ trong tay ông ta đã xuất hiện một vết nứt. Nếu tiếp tục sử dụng, ngọc tỉ chỉ có vỡ vụn. Còn sáu người Hạo Thiên Tông bị thương ảnh đánh trúng, đều kêu thảm thiết rồi ngã xuống hố. Chờ khi thương ảnh tan đi, bụi đất rơi xuống, thì ba người Thần Du cảnh đỉnh phong đã bị Tần Vũ Dương giết chết bằng một thương. Ba người còn lại, đầy vết thương, nằm bất động trên mặt đất.
Thấy cảnh tượng này, Trương Tự Do giận tím mặt. Mình ngàn phòng vạn phòng, cuối cùng vẫn không bảo vệ được người bị gọi là "lão Lục" Tần Vũ Dương. Dù tu vi của hắn có bao trùm cả trường đấu, cũng không thể ngăn nổi sự xuất hiện của "lão Lục" ở hiện trường. Quả là một cú đánh lén tuyệt hảo!
Tần Vũ Dương sau một thương, thấy Cơ Thường Lạc hoàng đế Đại Chu thoát khỏi đòn đánh của mình, lập tức lao tới trước mặt ông ta, đấm một cú. Cơ Thường Lạc thấy Tần Vũ Dương đến thì giật mình, quay đầu bỏ chạy. Ai ngờ, Ảnh mật vệ Chương Hàm đột nhiên xuất hiện, dùng chủy thủ đâm tới. "Má ơi!", Cơ Thường Lạc hét toáng lên, suýt chút nữa thì tè ra quần, không còn để ý đến mặt mũi hoàng đế nữa. Ngọc tỷ trong tay ông ta lóe lên kim quang, khí vận chi lực nhập vào cơ thể giúp ông ta tăng tốc độ. Nghiêng đầu né tránh, đoản kiếm của Chương Hàm xượt qua huyệt thái dương của Cơ Thường Lạc, khiến ông ta toát mồ hôi lạnh cả người.
Ngay lúc này, Trương Tự Do bùng nổ một kích mạnh mẽ, dị tượng trường kiếm trên đỉnh đầu bắn ra quang mang bốn phía, bức lui Lục Kiếm Nô và Tây Môn Xuy Tuyết. Hắn lập tức đến trước mặt sáu người Hạo Thiên Tông, thấy ba người chết, ba người trọng thương, Trương Tự Do ngửa mặt lên trời gào to một tiếng rồi né người đến trước mặt Tần Vũ Dương, gạt tay làm chệch cú đấm vào Cơ Thường Lạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận