Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 245: Thiên Ma huyễn ảnh

Chương 245: Thiên Ma huyễn ảnh
Người này không thể nghi ngờ vô cùng cẩn thận. Tại thời điểm xuất kích không những đem khí tức của bản thân ẩn giấu vô cùng tốt. Mà ngay khoảnh khắc xuất kích, chủy thủ trong tay cũng không bộc phát ra một tia năng lượng nào. Khi hắn sắp đâm một đao vào sau tim Đông Phương Nhan. Tuyệt chiêu nhất kích tất sát của Thất Sát Lâu, đã được hắn thi triển. Sát khí vô tận từ chủy thủ trào dâng mà ra. Chỉ trong một sát na khi sát khí xuất hiện, nhiệt độ chung quanh đã giảm xuống vài độ. Ở dưới khe núi này, vốn đã quanh năm không có ánh mặt trời. Vốn đã ẩm ướt âm lãnh, lúc này dưới ảnh hưởng của sát khí nồng đậm, khiến cho nhiệt độ nơi đây càng thấp hơn nữa, làm người ta có cảm giác như đang ở trong mùa đông khắc nghiệt. Ngay lúc chủy thủ trong tay hắn muốn đâm vào sau tim Đông Phương Nhan, người nọ đã bị miếng vải đen che mặt, lộ ra một tia tươi cười âm tàn. Nụ cười này là sự vui sướng của thợ săn khi thu hoạch con mồi. Nụ cười này càng là sự ăn mừng khi hắn sắp thành công. Người này là tam thống lĩnh của phân bộ thứ ba Thất Sát Lâu. Thực lực đương nhiên không yếu, cũng có thể nhận ra nữ tử áo đỏ trước mặt hẳn là xuất thân từ Thiên Ma Môn, thực lực cũng rất mạnh. Nhưng việc có thể khiến con mồi mạnh mẽ như thế, trong tay mình không có bất kỳ sức phản kháng nào, mà bị mình một kích giết chết. Hay là vô cùng có thể thỏa mãn lòng hư vinh của mình. Làm một sát thủ, còn có gì có thể cưỡng cầu nữa đây. Coi đây là vinh dự, chẳng phải là nhân lúc người ta không để ý, nhất kích tất sát sao! Có thể giống như hôm nay giết chết một vị cao thủ Thiên Ma Môn cùng mình ở cùng một cảnh giới, đây có thể nói chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Không phải ai cũng có cơ hội như vậy, nhất là những sát thủ như bọn họ. Hắn lúc này phảng phất đã thấy, mọi người đang chúc mừng mình. Đúng lúc này, chủy thủ trong tay hắn bộc phát ra ánh sáng thông thiên, một đao đâm vào trong tim Đông Phương Nhan. Sát khí mênh mông cùng linh lực trong cơ thể tam thống lĩnh cùng nhau trào lên mà ra, từ chủy thủ hướng về phía người Đông Phương Nhan dũng mãnh lao tới. Ánh sáng thông thiên bộc phát, xuyên thấu qua người Đông Phương Nhan. Mà ở sau tim Đông Phương Nhan, không những không chảy ra một tia máu tươi nào. Trên mặt cũng không có bất kỳ biến hóa nào. Thậm chí ngay cả một tia vẻ mặt thống khổ cũng chưa từng xuất hiện. Đến khi ánh sáng linh lực cùng sát khí trên chủy thủ tan đi. Thân thể Đông Phương Nhan, dần dần trở nên trong suốt, theo sau là một làn khói đen xuất hiện. Toàn bộ thân thể biến mất không thấy gì nữa. “Không tốt, Thiên Ma huyễn ảnh!” Tam thống lĩnh thấy cảnh này thì sắc mặt đại biến. Thân thể nhảy lên một cái, liền muốn bỏ chạy. Trong dự tính của hắn, nếu như mình ám sát thất bại, thì có thể hướng phía rừng rậm bên trên chạy trốn. Sau đó nhờ vào bóng tối vô tận cùng rừng cây để một lần nữa ẩn nấp thân hình. Chỉ cần để cho mình tạm thời thoát ly khỏi tầm mắt đối phương, mình nhất định có niềm tin nhanh chóng thoát khỏi sự khống chế của đối phương, để cho mình ẩn nấp đi. Chỉ cần mình tiến vào rừng cây cách đó không xa, mình sẽ như cá gặp nước. Cho dù ba người trước mặt muốn tìm cũng sẽ không tìm thấy mình. Tam thống lĩnh đã quyết định dựa theo việc mà mình đã định trước, chọn đường chạy trốn sau khi ám sát thất bại. “Hừ, đã sớm đoán được các ngươi sẽ đánh lén từ phía sau!” Đúng lúc này, Đông Phương Nhan hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại muốn trốn không kịp nữa rồi." Thân hình Đông Phương Nhan đột nhiên xuất hiện ở trước mặt tam thống lĩnh. Tam thống lĩnh chỉ cảm thấy trước mắt mình hiện lên một đạo hào quang màu đỏ. Đông Phương Nhan liền như là mị ảnh xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn, chặn hết mọi đường muốn trốn của hắn. Tam thống lĩnh lúc này mới kịp phản ứng, chủy thủ trong tay hướng về Đông Phương Nhan đâm tới. “Muốn chết!” Đông Phương Nhan quát lớn một tiếng. Một chưởng đánh vào chủy thủ đối phương. Lực lượng trên chủy thủ của tam thống lĩnh bị nàng một chưởng ngăn lại. Đồng thời, tam thống lĩnh của phân bộ thứ ba Thất Sát Lâu đã bị một chưởng đẩy lui ra ngoài. Chưa đợi hắn ổn định thân hình, Đông Phương Nhan đã chợt lách người tới trước mặt hắn. Dùng tay thành đao chém xuống thân thể đối phương. Tam thống lĩnh vội vàng vung chủy thủ trong tay mình ra để đón đỡ. Oanh! Bàn tay Đông Phương Nhan bộc phát ra một trận quang mang chói mắt. Chém vào chủy thủ của tam thống lĩnh. Chỉ một kích, sát khí cùng linh khí trên chủy thủ của đối phương đã bị đánh tan. Tam thống lĩnh không chịu nổi một kích cường đại như vậy, kêu lên một tiếng đau khổ. Một ngụm máu tươi phun ra. Ngay lúc hắn nghĩ nhanh chóng lui về sau, Đông Phương Nhan đã bắt lấy được chủy thủ của đối phương. Bàn tay vừa dùng lực, toàn bộ chủy thủ trong nháy mắt biến dạng. “Ngươi là người hoàn toàn không biết gì về trình độ cường hãn của nhục thân môn nhân Thiên Ma Môn a!” Ngọc Quan Âm và Diệu Vũ Thường cảm thán một tiếng. Ngay khi giọng nói của nàng còn chưa kịp dứt, Đông Phương Nhan đã một chưởng đánh vào ngực tam thống lĩnh. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương ngực của đối phương trực tiếp vỡ vụn. Tam thống lĩnh bị một chưởng đánh bay ra ngoài, làm mặt đất bị ném thành một cái hố lớn. Lúc này hắn đã sớm mất đi sức chiến đấu. “Ngươi… Ngươi ở Thiên Ma Môn có thân phận gì?” Tam thống lĩnh giãy dụa ngồi dậy, chỉ vào Đông Phương Nhan hỏi: "Tại sao lại có thân pháp Thiên Ma huyễn ảnh như vậy!" Lúc đối phương sử dụng Thiên Ma huyễn ảnh, tam thống lĩnh liền đã biết thân phận đối phương ở trong Thiên Ma Môn tuyệt đối không hề tầm thường. Hơn nữa, đối phương lại còn là nữ, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như vậy. Trong lòng hắn đã có một dự cảm không tốt. Chỉ là hắn vẫn còn chút không tin, đối với cảnh tượng mắt thấy này. “Hừ, xem ra ngươi cũng có chút kiến thức đấy!” Đông Phương Nhan hừ lạnh một tiếng: “Bản thánh nữ Đông Phương Nhan!” “Còn các ngươi là người phương nào?” Đông Phương Nhan hỏi ngược lại: "Tại sao lại có ám sát chi pháp tinh diệu như vậy?" Nàng hỏi lại làm tam thống lĩnh Thất Sát Lâu lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi. Ngươi không biết chúng ta là ai, vậy mà không nói hai lời liền hạ thủ với chúng ta. Cho dù Thiên Ma Môn các ngươi làm việc tùy tâm sở dục, cũng không thể vô lý như thế chứ. “Chúng ta là thành viên phân bộ thứ ba của Thất Sát Lâu!” Tam thống lĩnh suy nhược nói. Lúc này, muốn bảo toàn được tính mạng, chỉ có thể nói ra thân phận của mình. Có lẽ đối phương có thể nể mặt mọi người đều là thánh địa, có thể bỏ qua cho mình một mạng. Còn tam thống lĩnh muốn dùng mình để hấp dẫn Đông Phương Nhan, để cho đại thống lĩnh và nhị thống lĩnh có thời gian. Dù sao sát thủ của Thất Sát Lâu, khi ám sát một người, cũng không chỉ có một kích. Một kích không trúng, còn có đợt thứ hai và đợt thứ ba. Cho đến khi mục tiêu tử vong. “Cái gì?” Đối phương vừa nói làm Đông Phương Nhan biến sắc: “Tần Phong, ngươi cái tên tiểu tặc đáng chết cũng dám lừa gạt bản thánh nữ!” “Chờ đó xem ta có xé xác ngươi thành tám mảnh không!” Đông Phương Nhan có chút phẫn nộ. Khiến nàng tức giận không phải là vì mình cùng với Thất Sát Lâu, phân bộ thứ ba đang giấu ở Lăng Phong cốc phát sinh xung đột. Mà là vì chính mình đã bị đối phương coi thành một con dao. Nàng đã sớm biết thân phận của Tần Phong, biết Thất Sát Lâu đã từng ám sát đối phương. Còn cùng đối phương cùng Đại Tần tuyên chiến, nhưng Đông Phương Nhan cũng không ngờ lá gan Tần Phong lại lớn đến thế, trực tiếp mang theo mình cùng Diệu Vũ Thường, Ngọc Quan Âm hai người tới diệt một phân bộ của đối phương. Hành vi xem mình như quân cờ, làm dao như thế này, làm Đông Phương Nhan phi thường khó chịu. Tiếng hét lớn của Đông Phương Nhan làm cho Tần Phong đang nằm phơi nắng trên tảng đá lớn mỉm cười. Cũng không hề để ý đến. “Đã như vậy, vậy ngươi có thể đi chết rồi!” Sắc mặt Đông Phương Nhan lạnh lẽo. Một chưởng đánh về phía tam thống lĩnh. Quả nhiên đối phương cho dù đã biết thân phận tam thống lĩnh của bọn họ, vẫn không có ý định để cho người sống sót. Ngay lúc ánh mắt Đông Phương Nhan đều đang đặt ở trên người tam thống lĩnh. Đại thống lĩnh và nhị thống lĩnh của phân bộ thứ ba Thất Sát Lâu cuối cùng cũng đã nắm bắt cơ hội. Từ nơi ẩn thân xông ra. Hai người một trái một phải, hóa thành một đạo lưu quang lao về phía Đông Phương Nhan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận