Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 322: Có thể là tư thế không đối

Tần Phong một tay cởi xuống chiếc khăn trùm đầu màu trắng và Ngọc Quan Âm trên đầu. Mái tóc dài đen nhánh xinh đẹp xõa tung ra, như thác nước đổ xuống. Khi khăn trùm đầu bị cởi ra, Phật quang trên người Ngọc Quan Âm yếu đi không ít. Nhưng lại tăng thêm một vẻ quyến rũ khác. Kết hợp với dung nhan tuyệt mỹ của nàng, khiến Tần Phong có chút đắm chìm vào. "Quan Âm nương nương, nghe ta chỉ huy!" Tần Phong vung tay, không muốn chờ thêm, mở miệng nói: "Cởi quần áo ra đi!" Dù Ngọc Quan Âm không hiểu tại sao đối phương lại muốn mình cởi đồ. Nhưng vẫn làm theo. Khi thấy đối phương từng chút một trút bỏ y phục, Tần Phong trợn tròn mắt, làn da như ngọc, đôi gò bồng đào cao vút, cặp đùi trắng nõn. Khóe miệng Tần Phong nở nụ cười: "Vẫn là kiểu người không hề biết gì như này khiến cho người ta thích thú." "Tần công tử, Tần công tử!" Ngọc Quan Âm thấy đối phương mãi không hoàn hồn, đôi bàn tay ngọc khẽ lay trước mặt hắn. Lúc này Tần Phong mới phản ứng lại: "Bắt đầu thôi!" Sau đó không dám chần chừ, liền cùng Ngọc Quan Âm tu luyện hoan hỉ thiền. Hai người trên giường, dưới đất, bên bệ cửa sổ, trên ghế, trên bàn, không ngừng thay đổi tư thế tu luyện. Sợ xuất hiện sai sót, khiến cả hai tẩu hỏa nhập ma. Hai người quên mình tu luyện, Tần Phong không ngừng chỉ dạy Ngọc Quan Âm. Khiến đối phương từ lạnh nhạt ban đầu, trở nên thuần thục rồi cuối cùng là điêu luyện. Trưởng thành rất nhanh. Ngọc Quan Âm cũng từ việc ban đầu không thể lắng đọng tâm xuống, đến cuối cùng dần dần buông bỏ hết mọi thứ. Dùng tâm đi cảm thụ loại cảm giác này, đi cảm ngộ niềm vui trong thân thể và tâm hồn. Cuối cùng chậm rãi hoàn toàn nhập định. Còn âm thanh hai người phát ra, khiến Phật Vô Tâm bị trói trên cột cờ ngoài cửa không ngừng giãy dụa, gào thét. Nhưng cột cờ bị cố định rất chắc, đối phương chỉ có thể lay động. Không thể khiến cột cờ ngã xuống. Vì miệng của hắn bị Chương Hàm dùng khăn lau bịt lại, không thể phát ra chút âm thanh nào. Hoàn toàn không thể cắt ngang hai người đang quên mình tu luyện trong phòng. Phật Vô Tâm cảm thấy tim mình như đang rỉ máu. Chỉ hận mình ra tay chậm một bước, để tên súc sinh Tần Phong chiếm hết tiện nghi. Phật Vô Tâm trong lòng chửi rủa tổ tông mười tám đời của Tần Phong. Nhưng đối phương đang chìm trong khoái lạc, không thể rút ra được, căn bản không có thời gian để ý đến hắn. Lúc này Ngọc Quan Âm mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cả người ngồi xếp bằng. Trong lòng trong nháy mắt hiểu ra. Trên thân tản ra Phật quang dịu dàng. Từng dòng kinh văn Phật môn xuất hiện quanh nàng, xoay tròn không ngừng. Những kinh văn kia tản ra một nguồn sức mạnh kỳ lạ, tiến vào trong cơ thể đối phương. Rồi sau đó lại xuất hiện, cứ như vậy hình thành một vòng tuần hoàn. Mỗi lần quay một vòng, Phật quang trên người Ngọc Quan Âm càng trở nên mãnh liệt hơn. Không lâu sau, cả căn phòng tràn ngập ánh vàng Phật quang. Cùng với Phật quang càng lúc càng mạnh. Trực tiếp chiếu xạ khắp cả viện. Dưới ánh Phật quang, cả viện trong nháy mắt trở nên huy hoàng. Tiếng tụng kinh vang vọng khắp cả viện. Ngay cả hoa cỏ cây cối trong viện, khi nghe được tiếng tụng kinh, liền bắt đầu điên cuồng sinh trưởng. Những đóa hoa vốn đã héo tàn, lại lần nữa nở rộ. Cây cối đâm chồi nảy lộc, cỏ nhỏ càng thêm xanh tươi mơn mởn. Tần Phong nằm yên ở phía dưới, được ánh vàng chiếu rọi, khiến thể lực của hắn hồi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Thoải mái rên rỉ một tiếng. Mở mắt nhìn Ngọc Quan Âm đã nhập định. Chỉ thấy sau lưng đối phương xuất hiện một bóng dáng Quan Âm hư ảo. Bóng dáng rất uy nghiêm, một tay cầm bình ngọc tịnh, một tay cầm cành liễu. Cành liễu nhẹ nhàng vung lên, một dòng cam lộ hòa vào cơ thể Ngọc Quan Âm, khiến khí thế của nàng tăng lên một cách điên cuồng. Đồng thời ánh sáng vàng trên người nàng càng thêm chói mắt. Cho dù lúc này đối phương không mặc quần áo, dưới ánh Phật quang kim sắc. Vẫn cho Tần Phong một cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể xâm phạm. Còn lúc này Ngọc Quan Âm, chỉ cảm thấy bình chướng đỉnh phong Thần Tàng Cảnh của mình đột nhiên vỡ tan. Một con dao khắc chậm rãi xuất hiện, khắc rõ đạo văn trong cơ thể mình. Đó là một chữ Phật. Chốc lát một bên liền bị khắc xong. Khi con dao khắc muốn tiếp tục khắc bên còn lại, ánh vàng Phật quang trên người Ngọc Quan Âm lại đột nhiên tiêu tán. Ẩn vào trong cơ thể, bóng dáng Quan Âm phía sau dần nhạt đi, cho đến biến mất. Ngọc Quan Âm khẽ nhíu mày, ngay cả kinh văn Phật môn luôn xoay quanh người cũng hoàn toàn biến mất. Thấy cảnh này, Tần Phong vô cùng khó hiểu. Không biết đối phương đã xảy ra chuyện gì. Lúc này Ngọc Quan Âm tỉnh lại sau nhập định, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời. Một chút sơ sẩy liền ngã vào người Tần Phong. Tần Phong vội đỡ lấy đối phương, rồi đứng dậy quan tâm nhìn Ngọc Quan Âm: "Xảy ra chuyện gì vậy?" "Bần ni đã một chân bước vào Vấn Đạo Cảnh, nhưng lại không thể triệt để vấn đạo!" Ngọc Quan Âm nhìn gương mặt đẹp trai của Tần Phong, hơi đỏ mặt, chậm rãi nói: "Có lẽ là do vừa rồi bần ni trong lòng có tạp niệm, nên mới không thể triệt để vấn đạo!" "Chờ mấy ngày nữa, bần ni gạt bỏ tạp niệm trong lòng, hảo hảo lĩnh hội tự nhiên sẽ có thể trực tiếp vấn đạo!" "Đã lên cao tốc rồi, trong lòng không có tạp niệm mới là lạ!" Tần Phong thầm cười trong bụng. "Vậy ngươi có nghĩ, việc không thể vấn đạo căn bản không phải do tạp niệm hay không tạp niệm mà ra?" Tần Phong vẻ mặt nghiêm túc hỏi. "Không liên quan đến tạp niệm?" Ngọc Quan Âm vô cùng nghi hoặc. "Đúng vậy!" Tần Phong đáp: "Ta cùng ngươi song tu Hoan Hỉ Thiền, trong lòng trong sạch, chỉ muốn giúp ngươi, trong lòng không có tạp niệm?" "Quan Âm nương nương, vừa rồi trong lúc song tu, trong lòng ngươi cũng không có tạp niệm đúng không!" "Không, không hề có tạp niệm!" Mặt Ngọc Quan Âm càng đỏ, ngập ngừng suy đoán nói: "Bần ni là người xuất gia, sao có thể có tạp niệm!" "Thế chẳng phải đúng sao!" Tần Phong nói lớn: "Nếu cả hai ta đều không có tạp niệm, vậy là do vấn đề khác!" Nếu như Đông Phương Nhan nghe được câu này của hắn, chắc chắn sẽ mắng Tần Phong là một tên cặn bã. Nhưng đây là thế giới hai người của hắn và Ngọc Quan Âm, đối phương căn bản không thể nghĩ ra sự gian xảo trong lời hắn nói. "Vậy liên quan đến cái gì?" Ngọc Quan Âm nhíu mày hỏi: "Là chỗ nào xảy ra vấn đề?" "Có lẽ là do tư thế của hai ta không đúng!" Tần Phong nghiêm chỉnh nói: "Chúng ta đổi tư thế khác, hôm nay ta nhất định giúp Quan Âm nương đột phá Vấn Đạo Cảnh!" "Vậy, vậy làm phiền Tần công tử!" Diệu Vũ Thường xấu hổ nói, sau đó giúp Tần Phong lau mồ hôi trên trán. Cứ thế, hai người lại một lần nữa nhấn ga, phóng ra ngoài. Lên thẳng cao tốc, bắt đầu tu luyện Hoan Hỉ Thiền. Vì giúp Ngọc Quan Âm đột phá Vấn Đạo Cảnh, Tần Phong cũng không hề nề hà. Một bên đổ mồ hôi như tắm, một bên nghĩ hết cách. Cứ như vậy một đêm trôi qua. Ngọc Quan Âm giọng hơi khàn nói với hắn: "Tần công tử đừng làm nữa, dừng lại đi, xem ra hôm nay bần ni không thể đột phá được Vấn Đạo Cảnh! Chúng ta nghỉ ngơi chút đi, ngày khác sẽ tu luyện tiếp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận