Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 115: Tần Vũ Dương đơn xoát thần tàng cảnh

Chương 115: Tần Vũ Dương một mình đấu với cường giả cảnh giới thần tàng.
nắm đấm của đối phương bị cản lại, Đại Chu hoàng đế Cơ Thường Lạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Lập tức ông ta bay vọt ra phía sau. Trương Tự Do mặt lạnh tanh, nham hiểm nhìn Tần Vũ Dương: “Ngươi cái lão lục, đi c·hết đi!”. Cùng lúc đó, hắn ta vỗ một chưởng. Linh lực ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ che kín cả bầu trời phía trên Tần Vũ Dương. Có mình là trưởng lão cảnh giới thần tàng ở đây mà để đối phương đ·ánh lén thành công, g·iết ba người của Hạo Thiên Tông và đánh trọng thương ba người khác. Đối phương đang tát vào mặt mình. Khiến cho mình sau này còn mặt mũi nào ở trong giới cường giả thần tàng. Người trước mắt nhất định phải g·iết! Mà còn phải bạo s·á·t! “Đừng tưởng rằng ngươi là cường giả thần tàng là có thể nghênh ngang trước mặt bản vương!”. Tần Vũ Dương hoàn toàn không để ý đến bàn tay khổng lồ sắp chụp xuống. Hắn ta phất tay, ngăn Lục Kiếm Nô và Tây Môn Xuy Tuyết đang định xông lên lại: “Các ngươi đi giải quyết nốt ba người còn lại đi!”. Sau đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trương Tự Do: “Hôm nay bản vương muốn một mình đấu với lão già Hạo Thiên Tông nhà ngươi!”.
Tần Vũ Dương vừa dứt lời, Tây Môn Xuy Tuyết và Lục Kiếm Nô liền nhanh như chớp xuất hiện bên trong cái hố lớn, kiếm trong tay bổ thẳng về phía ba người còn lại ở đó. Còn Trương Tự Do thì hoàn toàn thờ ơ trước cảnh này. Hắn ta cho rằng việc lão Lục dùng chiêu này để làm nhiễu loạn tâm trí của mình chỉ là mơ tưởng. Ba kẻ ở cảnh giới Thần Du đỉnh phong chẳng khác nào kiến, c·h·ế·t thì cũng chỉ là c·h·ế·t thôi. Nhưng thể diện của mình nhất định phải lấy lại, người trước mắt nhất định phải c·h·ế·t! Trương Tự Do vừa suy nghĩ, bàn tay lớn đã trực tiếp rơi xuống. Đồng thời dị tượng trường kiếm trên đỉnh đầu hắn ta cũng bổ xuống một đạo kiếm mang khổng lồ, nhắm thẳng về phía Tần Vũ Dương.
Đối mặt với một kích mạnh mẽ như vậy của đối phương, Tần Vũ Dương trên mặt không hề lộ ra chút sợ hãi nào. Hắn ta hét lớn một tiếng, hoàng đạo long khí trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cực nhanh. Ngũ trảo kim long lần nữa p·há thể mà ra. Thượng cổ thánh thể được hắn ta vận dụng đến mức cực hạn. Vô số kim quang mang theo sức mạnh khổng lồ bao phủ bên ngoài thân thể. Trường thương trong tay không ngừng rung lên. Ngũ trảo kim long gầm thét một tiếng, Tần Vũ Dương chỉ mũi trường thương lên. Cả người hắn ta nhảy lên, lao về phía bàn tay lớn đang rơi xuống của đối phương. Bàn tay lớn do linh lực ngưng tụ tạo thành đã trực tiếp vỡ tan dưới một kích của trường thương. Mũi thương đỡ lấy kiếm mang của đối phương. Dị tượng phát ra kiếm mang cũng không ngăn cản được trường thương của hắn. Tần Vũ Dương tay cầm trường thương, xông p·há từng lớp kiếm mang, thân hình loé lên. Trường thương trực tiếp cắm ngay trước trán của Trương Tự Do chỉ một thước. Nếu không phải dị tượng trên trường kiếm của đối phương rơi xuống một đạo hào quang chặn lại đòn tấn công này thì vừa rồi Tần Vũ Dương đã đ·â·m trường thương xuyên qua mi tâm đối phương rồi. “Thần Du cảnh rốt cuộc cũng chỉ là Thần Du cảnh thôi, muốn g·iết ta còn kém xa lắm!” Trương Tự Do hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không hề sợ hãi cây trường thương đang cắm ngay trước mi tâm. Một luồng sức mạnh cường đại từ trường kiếm trên đỉnh đầu bùng phát ra. Đánh văng Tần Vũ Dương ra, sau đó hắn ta tung một đấm nhắm vào n·g·ự·c đối phương. Tần Vũ Dương cũng lập tức tung một đấm nghênh chiến. Hai nắm đấm đập vào nhau, Tần Vũ Dương chỉ cảm thấy cánh tay tê rần một hồi. Thân thể bay ngược ra sau. Lộn ngược người trên không rồi mới ổn định lại, sau đó tiếp tục đâm thương về phía đối phương. Mà ba người còn lại của Hạo Thiên Tông kia đã bị Tây Môn Xuy Tuyết và Lục Kiếm Nô g·iết c·h·ế·t trong nháy mắt.
Họ cũng đồng thời vây Cơ Thường Lạc đang định chạy trốn lại. Cơ Thường Lạc bị hai người vây giữa không trung, muốn p·há vòng vây chỉ còn cách liên tục đem khí vận lực còn sót lại bên trong ngọc tỷ đổ vào cơ thể của mình. Vết rách trên ngọc tỷ ngày càng nhiều. Cho dù có khí vận lực gia trì giúp hắn ta có thể chiến đấu vượt cấp thì cũng không thể chống lại công kích của Lục Kiếm Nô và Tây Môn Xuy Tuyết. Nếu không phải Tây Môn Xuy Tuyết cố ý nương tay thì có lẽ Cơ Thường Lạc đã sớm không thể cầm cự nổi nữa rồi. Hiện tại vẫn không thể g·iết Cơ Thường Lạc mà phải để dành cho Tần Vũ Dương. Tây Môn Xuy Tuyết và Lục Kiếm Nô rất biết điều trong chuyện đối nhân xử thế.
Tần Vũ Dương mặc dù không đột p·há đến cảnh giới thần tàng nhưng với thượng cổ thánh thể và hoàng đạo long khí gia trì, hắn ta càng đánh càng hăng khi đối mặt với Trương Tự Do. Linh lực trong cơ thể tuôn trào như sóng lớn. Một thương đánh tan kiếm mang thông thiên mà đối phương vừa tung ra. Ngũ trảo kim long đang quấn quanh người hắn ta gào lên một tiếng. Lượng khí vận lực hấp thu trước đó đã hoàn toàn được kích hoạt. Khí thế kim long hừng hực, ngọc tỷ trong tay Cơ Thường Lạc cảm nhận được khí tức của ngũ trảo kim long trên người hắn. Lượng khí vận lực bên trong ngọc tỷ liền trào ra. Dung nhập vào người kim long. Khi lượng khí vận lực trong ngọc tỷ tiêu tan thì ngọc tỷ trong tay Cơ Thường Lạc cũng biến thành bột phấn. Cơ Thường Lạc bị Tây Môn Xuy Tuyết chém một kiếm trúng đất, máu tươi phun ra, liền bị Lục Kiếm Nô dùng kiếm gác lên cổ. Ngự lâm quân bị thương vong thảm trọng khi thấy Cơ Thường Lạc bị bắt thì nhao nhao vứt bỏ vũ khí đầu hàng, toàn bộ hoàng cung đều bị đại quân của Tần Vũ Dương kh·ố·n·g c·h·ế. Cuộc đại chiến dưới kia đã kết thúc trước.
Sau khi ngũ trảo kim long dung hợp lượng khí vận lực trong ngọc tỷ, thân thể nó liền trở nên to lớn hơn. Mà khí thế trên người Tần Vũ Dương cũng càng trở nên uy nghiêm. Đột nhiên, Tần Phong cảm thấy ngọc tỷ truyền quốc trong lồng n·g·ự·c nóng lên âm ỉ, như muốn bay ra ngoài. Tần Phong lập tức lấy ngọc tỷ truyền quốc ra, trên đó ánh kim quang loé sáng. Nó tự động bay ra khỏi tay hắn, rơi xuống đỉnh đầu Tần Vũ Dương. Cả người Tần Vũ Dương trông như một hoàng giả giáng lâm. Ngay lúc ngọc tỷ truyền quốc xuất hiện trên đỉnh đầu hắn ta, ngũ trảo kim long vui vẻ rống lên một tiếng. Tần Vũ Dương vung trường thương trong tay, thân thể ngũ trảo kim long khổng lồ gầm thét bay ra.
Đối mặt với khí thế khổng lồ của ngũ trảo kim long, sắc mặt của Trương Tự Do đại biến. Dị tượng trường kiếm trên đỉnh đầu của hắn ta phát ra vô vàn kiếm quang, hướng về ngũ trảo kim long bổ tới. Ngũ trảo kim long há to miệng, nuốt hết kiếm quang. Rồi gào thét bay xẹt qua không trung, đâm thẳng vào người Trương Tự Do, tấm chắn linh lực quanh người hắn ta liền vỡ vụn ngay tức khắc. Cả người hắn ta bị đụng bay ra, một ngụm máu tươi phun ra. Không đợi hắn ta kịp ổn định thân hình, Tần Vũ Dương cầm trường thương công kích đến. Một thương nhắm vào đỉnh đầu Trương Tự Do, dị tượng trường kiếm trên đỉnh đầu hắn ta liên tục trào ra kiếm ý khổng lồ. Cố gắng ngăn lại trường thương đang tấn công. Nhưng Tần Vũ Dương không hề cho hắn ta một cơ hội nhỏ nhoi nào, thượng cổ thánh thể hoàn toàn bộc phát. Sau lưng xuất hiện một đạo dị tượng cự nhân màu vàng kim. Cự nhân màu vàng kim từ từ mở mắt nhìn thẳng vào Trương Tự Do. Trương Tự Do bị một ánh mắt kia doạ cho hồn vía lên mây, tựa như một vị đại năng thượng cổ đang nhìn mình.
Trong khoảnh khắc cự nhân màu vàng kim mở mắt, trường thương trong tay Tần Vũ Dương mang theo sức mạnh hủy diệt. Một thương cắm vào dị tượng trường kiếm trên đỉnh đầu của Trương Tự Do. "Oanh!" Dị tượng trường kiếm vỡ vụn ngay tức khắc. Khi dị tượng trường kiếm vỡ nát, khí tức của Trương Tự Do liền giảm xuống nhanh chóng. Ngay cả cảnh giới cũng gần như tụt lùi. Sau một thương, một thân ảnh có khí thế hùng vĩ xuất hiện trên ngọc tỷ truyền quốc đang lơ lửng trên đỉnh đầu của Tần Vũ Dương. Thân ảnh đó mặc long bào, đội hoàng miện! Dù không nhìn rõ mặt mũi, nhưng lại toát ra một khí thế khiến vạn vật phải thần phục. Khoảnh khắc thân ảnh này xuất hiện, cả đất trời như ảm đạm đi. Trên bầu trời sấm nổ vang vọng. Tựa như có một hoàng giả chân chính đang giáng lâm giữa đất trời. Khiến cho lòng người không khỏi thần phục. Thân ảnh đó phẩy tay áo, một ngón tay điểm ra. Bên tai mọi người phảng phất vang lên một giọng nói uy nghiêm: "Nhất chỉ định sơn hà!". Giọng nói đó vô cùng uy nghiêm. Một ngón tay nhấn thẳng về phía Trương Tự Do. Sau một kích, cả người Trương Tự Do biến thành tro bụi. Và phần lớn hoàng cung dưới một kích này đã biến thành tro tàn. Sau đó thân ảnh biến mất, ánh sáng trên ngọc tỷ truyền quốc tiêu tan, rơi vào lồng n·g·ự·c của Tần Vũ Dương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận