Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 131: Lâu ngày sinh tình, bắt cóc Diệu Âm tiên tử

Chương 131: Lâu ngày sinh tình, bắt cóc Diệu Âm tiên tử
Vừa rồi Tần Phong sử dụng chính là Tam Phân Quy Nguyên Khí.
Từ trong tay Diệu Vũ Thường thoát khốn, hắn dùng một chiêu Phong Thần Thối để kéo dài khoảng cách với đối phương.
Trong lúc Diệu Vũ Thường còn đang khiếp sợ,
Tần Phong cởi mở cười một tiếng.
Sau đó Diệu Vũ Thường mới phản ứng lại, định ra tay với hắn lần nữa.
"Dừng!" Tần Phong vội vàng ngăn nàng lại.
"Chính thức giới thiệu một chút."
Tần Phong mỉm cười, làm bộ dáng một công tử hào hoa phong nhã.
"Bản công tử chính là người khiến ngàn vạn thiếu nữ không thể tự kiềm chế, vô số thiếu phụ mong nhớ ngày đêm, mỹ nhân tuyệt thế trên đời muốn mà không được."
"Có được bảy tuyệt kỹ ăn, uống, chơi gái, cược, cưỡi, bắn, phun, danh xưng Thất Tuyệt thiên vương, Tần Phong đây!"
Tần Phong giới thiệu xong, đắc ý cười với Diệu Vũ Thường.
Không biết từ đâu lấy ra một cây quạt, mở ra quạt phẩy phẩy, cố làm ra vẻ tiêu sái.
Nghe hắn tự giới thiệu, Diệu Vũ Thường vốn một mặt băng lãnh cũng phải bật cười khúc khích.
Lẩm bẩm nói: "Nguyên lai là ngươi!"
Không ngờ người trước mắt tuấn tú tiêu sái, tựa như một công tử hào hoa phong nhã thoát tục này,
Lại là Tần Phong người người hô đánh, chỉ biết đắm mình trong tửu sắc.
Đừng nói người thế tục, mà ngay cả các Thánh nữ trong Thánh Địa cũng nghe qua danh tiếng của hắn.
Thật đúng là chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì vang xa ngàn dặm!
Nhưng khi Diệu Vũ Thường biết người đối diện là Tần Phong.
Lập tức thu lại khí thế trên người.
Mặc dù đối phương không hề giống lời đồn, là một kẻ võ đạo tầm thường,
Trong tích tắc vừa rồi, tu vi hắn lộ ra đã đạt tới Thần Du cảnh đỉnh phong.
Nhưng dù sao cũng không phải đối thủ của nàng.
Sở dĩ Diệu Vũ Thường thả lỏng cảnh giác là vì hiện tại đối phương chỉ là Thái tử của một hoàng triều trong thế tục,
Không có khả năng trà trộn vào Diệu Âm tông, đánh cắp cơ mật quan trọng như vậy.
Chỉ cần biết thân phận đối phương, nàng sẽ không vội.
Dù sao cũng muốn trải nghiệm hồng trần, trải nghiệm thêm chút điều khác lạ cũng không tệ.
Nhìn hai người vốn giương cung bạt kiếm, giờ lại như người không có việc gì.
Tiểu nhị trong tửu lâu rất có mắt, lập tức cho người dọn lên một chiếc bàn mới.
Rồi lại cho người quét dọn mặt đất sạch sẽ, mang cả bàn thức ăn lên.
"Khách quan hết thảy năm mươi lượng!"
Tiểu nhị chìa tay ra giữa Tần Phong và Diệu Vũ Thường, đảo mắt nhìn xung quanh.
Tần Phong không nói gì, trực tiếp ném cho tiểu nhị một thỏi bạc.
Tiểu nhị nhận lấy, cân thử trong tay, mặt mày hớn hở rời đi.
Tần Phong và Diệu Vũ Thường lại ngồi đối diện nhau.
Hai người trông như một đôi trai tài gái sắc, hài hòa đến vậy.
Nhưng trong lòng mỗi người lại ôm một tính toán riêng.
Tần Phong tự rót cho mình một chén rượu.
"Không ngờ Diệu Âm tiên tử vậy mà cũng nghe danh của bản công tử, thật là tam sinh hữu hạnh!"
Tần Phong nói với Diệu Vũ Thường, sau đó một hơi cạn chén.
"Danh tiếng của Tần công tử, ai trong thiên hạ mà không biết không hay!"
Diệu Vũ Thường liếc nhìn đối phương, nói: "Lần trước Thánh nữ Hạo Thiên Tông đến từ hôn, các thánh địa lớn đều nghe thấy."
"Hơn nữa nghe nói lúc ấy công tử cùng cha mình hung hăng làm nhục đối phương, khiến năm đại thánh địa khác xem Hạo Thiên Tông không ít trò cười!"
"Lúc ấy tiểu nữ tử rất tò mò về công tử, nên tìm đọc một chút tư liệu về công tử, không xem thì không biết, xem rồi mới hay, công tử quả thực là kỳ nhân trong thiên hạ!"
"Ăn uống, cờ bạc, chơi gái thứ gì cũng tinh thông, quả không hổ danh Thất Tuyệt thiên vương!"
Tục ngữ nói, đánh người không đánh vào mặt, mắng người không vạch khuyết điểm.
Diệu Vũ Thường nói hết ra những điều xấu của Tần Phong.
Trong lòng hắn liền nổi lên một tràng oán thán: "Tiểu cô nương trông xinh đẹp thế kia, sao miệng lại độc vậy!"
"Chẳng lẽ không thể chừa chút thể diện cho bản công tử sao!"
Thấy Tần Phong hồi lâu không nói gì, chỉ ngồi đối diện uống rượu ăn cơm,
Diệu Vũ Thường cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: "Tần công tử làm sao biết thân phận Diệu Âm, lại làm sao biết mục đích tục thế của Diệu Âm đời sau?"
"Vì tối qua bản công tử ngủ mơ, có một vị tiên nhân hiện vào trong mộng của ta, nói cho ta biết hôm nay sẽ gặp một tiên tử xinh đẹp như tiên."
Tần Phong vừa ngắm nhìn dung nhan tuyệt thế của Diệu Vũ Thường vừa nói tiếp: "Tiên tử này là Diệu Âm tiên tử của Diệu Âm tông, chỉ có ta mới có thể giúp Diệu Âm tiên tử nhập đạo!"
"Đồng thời tiên nhân còn khắc họa dung mạo của Diệu Âm tiên tử trong đầu ta!"
"Vốn ta còn cảm thấy đây là chuyện hoang đường, không ngờ hôm nay gặp được ngươi, vậy mà lại giống y đúc Diệu Âm tiên tử mà tiên nhân đã khắc họa trong mộng!"
"Xem ra lời tiên nhân nói đều là thật, quả nhiên là muốn ta tới trợ giúp tiên tử đột phá Vấn Đạo cảnh!"
Tần Phong cảm thán một tiếng.
Rồi lại nhìn Diệu Vũ Thường, chỉ thấy nàng đang nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Thấy vẻ mặt này của nàng, Tần Phong lập tức đoán ra, nàng chắc chắn đang suy nghĩ về tính chân thực trong lời nói của mình.
Lời của ta, ngay cả ta còn không tin.
Đừng nói là người thường, ngay cả trẻ con cũng sẽ không tin.
Diệu Âm tiên tử muốn đột phá Vấn Đạo cảnh, lại muốn nhập ma sao?
Tần Phong ngạc nhiên, thấy nàng cau mày, vẫn còn đang suy tư.
Chẳng lẽ nàng tin thật sao?
Chẳng lẽ tiên tử lại dễ lừa đến thế sao?
Trạng thái lúc này của nàng khiến hắn rất nghi hoặc.
Đúng lúc này, lông mày Diệu Vũ Thường đang nhíu chặt cuối cùng cũng giãn ra.
Nàng một mặt mong chờ nhìn Tần Phong, hỏi: "Tiên nhân có nói là dùng cách gì để giúp ta nhập đạo không?"
"Nàng tin thật!" Tần Phong thấy vậy thì khác lạ.
Khụ khụ! Sau đó hắn ho nhẹ hai tiếng, nghiêm mặt nói: "Tiên nhân nói cần lâu ngày sinh tình!"
"Lâu ngày sinh tình!" Diệu Vũ Thường lẩm bẩm nói: "Như thế nào là lâu ngày sinh tình?"
"Nhất định phải có một nam nhân cùng một nữ nhân ở chung lâu dài, lâu dần sẽ nảy sinh tình cảm!"
Tần Phong không chút do dự trả lời.
"Tiên tử muốn thể nghiệm các loại tình cảm trong nhân thế, sau đó lại vứt bỏ những tình cảm này, triệt để thấu hiểu chân nghĩa của Thái Thượng Vong Tình!"
"Tình yêu nam nữ chính là tình ái, lại là tình cảm quan trọng nhất trong nhân thế!"
"Có thể tiên nhân là muốn để chúng ta yêu nhau, để tiên tử thể nghiệm tình yêu!"
"Bản công tử tuy bất tài vô dụng, nếu như có thể giúp tiên tử cảm ngộ tình yêu, coi như cũng làm một chuyện chính sự!"
Tần Phong một mặt chính khí nói.
Khuôn mặt thanh lãnh của Diệu Vũ Thường dần trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Lúc đầu nội tâm nàng còn tràn đầy địch ý với hắn, lúc này địch ý đã hoàn toàn biến mất.
"Tiên nhân đã nói như vậy, bản công tử cũng chỉ có thể dốc hết sức giúp đỡ tiên tử!"
Diệu Vũ Thường một mặt cảm kích nhìn Tần Phong, ai nói Tần Phong là kẻ bất tài vô dụng, chỉ biết chơi bời hát xướng vô sỉ?
Xem người ta chính phái như vậy, còn có thể hy sinh mình để giúp người khác.
Quả nhiên lời đồn không đáng tin.
Diệu Vũ Thường cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm Tần Phong, nội tâm vô cùng tự trách.
Nàng ôn nhu nói: "Đa tạ Tần công tử đã xả thân vì nghĩa, Vũ Thường vô cùng cảm kích, không biết làm sao báo đáp!"
Nàng đứng dậy cúi đầu với Tần Phong: "Nếu sau này Đại Tần cần đến Diệu Âm tông, xin công tử cứ mở lời, Diệu Âm tông nhất định sẽ dốc hết sức giúp đỡ!"
"Tốt, bản công tử ở đây xin cảm ơn tiên tử trước!"
Lúc này nội tâm Tần Phong đã cười như nắc nẻ.
Không ngờ cái vị Diệu Âm tông tuyệt thế thiên kiêu không vướng bụi trần này lại dễ lừa gạt đến vậy.
Vừa ra tông môn không bao lâu, đã bị mình bắt cóc.
Bên cạnh mình có một cao thủ Thần Tàng cảnh đỉnh phong, tiêu diệt Thất Sát Lâu càng có thêm phần chắc chắn.
Mà đối phương lại phong hoa tuyệt đại như vậy, chắc chắn không thể để nàng chạy khỏi tay mình.
Không biết sau này khi mình cùng Diệu Âm tiên tử quay về Diệu Âm tông, có khi nào cả tông môn bị tức chết hàng loạt không nữa.
Lần này Diệu Âm tông đúng là mất cả chì lẫn chài.
"Tiên tử, vậy chúng ta tranh thủ dùng bữa, lát nữa ta sẽ đưa tiên tử đi thưởng ngoạn phong cảnh Thất Sát hoàng triều!"
"Vậy làm phiền Tần công tử!"
Sau đó hai người bắt đầu ăn những món ngon trên bàn một cách ngon lành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận