Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 409: Là miệng của ngươi cứng rắn, vẫn là xương cốt cứng rắn

"Chương 409: Là miệng của ngươi cứng rắn, hay là xương cốt cứng rắn"
"Bổn thành chủ mặc dù đang hợp tác với ngươi, nhưng cũng phải xem thực lực chân thật của ngươi!" Thành chủ Nghịch Lưu Thành suy đi nghĩ lại vẫn là chọn nói thật với Tần Vũ Dương: "Nếu thực lực của ngươi không đủ, bổn thành chủ dựa vào cái gì mà đem hi vọng đều đặt lên người ngươi!"
"Quả nhiên bổn thành chủ không có nhìn lầm ngươi!" Lời Tôn lão chuyển hướng, nói: "Thực lực của ngươi quả nhiên không tầm thường, tu vi Thánh Nhân đỉnh phong cũng không phải là đối thủ của ngươi! Bổn thành chủ hứa với ngươi, sau này sẽ không để ngươi một thân một mình đối mặt với địch nhân là Thánh Nhân trở lên của Vương gia! Ngươi cũng đừng cảm thấy ấm ức, lần này bổn thành chủ không có ý định ra tay, bởi vì ta một khi ra tay, tin tức truyền đến Vương gia, Vương gia tuyệt đối sẽ toàn thể xuất động, đến lúc đó nước biển Vô Tận Hải không có Nghịch Lưu, chúng ta liền bị tiêu diệt! Lần này bổn thành chủ không ra tay, chẳng phải ngươi cũng đã hạ được đối phương sao? Ngươi đây là họa được phúc, trực tiếp nhục thân thành Thánh, để tu vi của ngươi tiến thêm một bước! Từ xưa đến nay người nhục thân thành Thánh cực ít, phàm là người nhục thân thành Thánh, chiến lực đều có thể nghịch thiên, Thánh Nhân đồng cấp không ai là đối thủ của ngươi!"
"Hừ!" Tần Vũ Dương hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói nhẹ nhàng linh hoạt, nếu ta không phải nhục thân thành Thánh, lúc đó đã bị đối phương giết rồi!"
Tần Vũ Dương buông một câu, cũng không muốn nhiều dây dưa với đối phương. Mọi người ở đây đều không phải kẻ ngốc, muốn hợp tác với đối phương thì phải đưa ra thực lực tương xứng. Mạnh được yếu thua ở thế giới nào đều là quy tắc chung. Chỉ là ánh mắt Tần Vũ Dương vẫn lạnh lẽo, nhìn chằm chằm đối phương nói: "Chuyện này ta có thể không truy cứu, nhưng ngươi cũng đừng quên những điều kiện đã đáp ứng với ta, ta cần Thánh Nhân của Vương gia, càng nhiều càng tốt!"
"Cái này ngươi tự nhiên yên tâm, chỉ cần Thánh Nhân Vương gia dám đến, toàn bộ đều là của ngươi!" Tôn lão lần nữa cam đoan: "Ta sẽ bắt bọn họ gói ghém kỹ càng, đưa đến cho ngươi! Nhưng đến lượt ngươi ra sức, nhất định phải toàn lực ứng phó!"
"Ngươi yên tâm!" Tần Vũ Dương khẽ gật đầu: "Không quá mười ngày, ta sẽ khiến toàn bộ thế lực ngoại lai ở Nghịch Lưu Thành này biến mất!"
Hai người hàn huyên vài câu sau, thân hình Tôn lão lóe lên, quay về phủ thành chủ. Còn Tần Vũ Dương thì nói với Trương Hổ và Kình Lạc đang ngơ ngác: "Đừng ngây người ra đó nữa, dẫn người của chúng ta về tổng bộ!"
Hai người lúc này mới kịp phản ứng, dẫn một đám người lớn quy mô quay về tổng bộ Mãng Hổ Bang. Tần Vũ Dương vừa mới ngồi xuống đại sảnh Mãng Hổ Bang. Trương Hổ và Kình Lạc hấp tấp chạy đến.
"Bang chủ, thân thể ngài đã thành Thánh rồi?" Trương Hổ vẫn còn có chút không thể tin được hỏi. Đồng thời hai mắt Kình Lạc cũng gắt gao nhìn Tần Vũ Dương.
"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?" Tần Vũ Dương gật đầu thừa nhận, đồng thời hỏi lại.
"Không, không có vấn đề gì!" Trương Hổ và Kình Lạc nở nụ cười. Cuối cùng cũng thở phào một hơi. Bang chủ nhà mình nhục thân thành Thánh, khiến bọn họ hưng phấn không thôi. Hoàn toàn vứt bỏ nỗi lo bang chủ nhà mình bị Thánh Nhân của Vương gia bắt. Bang chủ nhà mình nhục thân thành Thánh, chiến lực lại tăng thêm một bước. Bọn họ còn tận mắt chứng kiến, đối phương cùng thành chủ Nghịch Lưu Thành có hợp tác, chuyện này làm cho bọn họ trong nháy mắt an tâm hơn không ít. Cũng trở nên hăng hái hơn.
Sau khi hai người có được câu trả lời từ Tần Vũ Dương, quay người rời đi. Đồng thời trong lòng thầm thề, bang chủ nhà mình đã có thể chém ngược Thánh Nhân đỉnh phong, vậy hai người mình cũng ít nhất phải tấn thăng cảnh giới Thánh Giả mới được. Dù sao lúc này ở Mãng Hổ Bang, muốn tài nguyên tu luyện có tài nguyên tu luyện, muốn linh thạch có linh thạch, chính là thời điểm tốt nhất để bọn họ dốc toàn lực tu luyện, nhất cử đột phá cảnh giới Thánh Giả.
Chờ hai người đi rồi, Tần Vũ Dương cũng quay người ra đại sảnh Mãng Hổ Bang. Đi đến nhà tù giam giữ phạm nhân của Mãng Hổ Bang. Từ khi Mãng Hổ Bang thành lập đến nay, chưa từng giam giữ ai. Tại Nghịch Lưu Thành này, ai thua trận đều bị giết, không ai đem người về giam giữ cả. Vừa tốn thời gian phí sức, lại lãng phí lương thực, ra sức mà không thu được kết quả tốt.
Vương Tuyên vẫn là người đầu tiên bị giam giữ, xem như là phá lệ. Lúc này Vương Tuyên bị Tần Vũ Dương đánh trọng thương, do toàn thân tu vi bị phong, vết thương trên người không thể lành lại. Tựa như chó chết, bị ném trong ngục. Nằm trên mặt đất. Tần Vũ Dương mở cửa lớn nhà tù, đi vào. Vương Tuyên thấy Tần Vũ Dương đến, trong mắt hiện lên hàn quang. Không chút do dự xông về phía đối phương.
Tần Vũ Dương giơ chân lên một cước, trực tiếp đá vào ngực đối phương. Vương Tuyên đau khổ thốt lên một tiếng, đâm vào tường nhà tù, 'phịch' một tiếng bị lực phản lại làm nằm xuống đất.
"Đã là tù nhân rồi mà còn càn quấy với lão tử!" Tần Vũ Dương vừa đá vừa chửi. Một tay nhấc Vương Tuyên lên: "Ta hỏi ngươi, gia chủ Vương gia Vương Đằng, vì sao hạ lệnh muốn người chặn giết ta?"
Tần Vũ Dương đợi hồi lâu, thấy Vương Tuyên không có ý định lên tiếng. Một đấm đánh vào bụng đối phương. Vương Tuyên lần nữa kêu đau một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
"Miệng vẫn cứng rắn lắm a!" Tần Vũ Dương quát lên lần nữa: "Ngươi nói hay không?"
Đối phương trong tay hắn không ngừng giãy dụa, vẫn không hề lên tiếng.
"Không nói đúng không!"
"Ta cho ngươi không nói!"
Tần Vũ Dương một tay kéo Vương Tuyên, một nắm đấm liên tục giáng xuống người hắn. Ra tay không chút lưu tình, mỗi một quyền đều khiến thân thể đối phương lõm xuống một khối lớn. Hoặc khiến đối phương phun ra một ngụm máu tươi. Lúc này Vương Tuyên cả người, phảng phất như tên ăn mày. Bị đối phương tùy ý kéo lê, tùy ý đánh đập. Vì tu vi bị phong ấn nên không có sức phản kháng.
Đau đớn trên người khiến mặt hắn không ngừng co giật. Dù thế nào cũng không thể hét lên được. Trong miệng chỉ có thể phát ra những tiếng yếu ớt. Từ khi Vương Tuyên bước vào con đường tu sĩ, nhất là sau khi tấn thăng cảnh giới Thánh Giả, đã rất lâu không biết cảm giác đau là gì. Lần này tu vi bị phong, dưới sự công kích liên tục của Tần Vũ Dương, khiến thần kinh của hắn càng thêm nhạy cảm, cảm giác đau đớn liên tục kích thích hắn. Khiến hắn cảm thấy đau đớn đến mức không muốn sống nữa.
Tần Vũ Dương đánh một hồi, thấy đối phương vẫn dùng ánh mắt cừu hận nhìn mình. Nhưng vẫn không chịu nói, liền cảm thấy chán ngắt. Trực tiếp một cước dẫm lên ngón tay Vương Tuyên.
Răng rắc! Một tiếng vang giòn tan xuất hiện, Vương Tuyên toàn thân nằm rạp trên đất điên cuồng co giật. Cơn đau ở tay như xé da xé thịt, nhất là khi đối phương một cước giẫm nát xương ngón tay của mình thành bột mịn, cơn đau, cơn khó chịu đó, khiến hắn dư vị vô tận.
Lúc này Vương Tuyên muốn hôn mê nhưng hắn đã là thân Thánh Nhân, cường độ thân thể mạnh mẽ khiến hắn không thể hôn mê. Vẫn sáng suốt vô cùng. Lúc này Vương Tuyên có chút hối hận vì mình có tu vi Thánh Nhân, nếu không phải Thánh Nhân có lẽ đã hôn mê, cũng không phải chịu tội lớn như vậy.
Trong lúc đối phương đang nằm rạp trên mặt đất không ngừng co giật, Tần Vũ Dương một cước lần nữa đá lên người hắn.
"Đứng lên cho ta xem, ta xem là miệng của ngươi cứng rắn hay là xương cốt của ta cứng rắn!"
Tần Vũ Dương một cước đá cả người đối phương lộn nhào, để hắn nằm trên mặt đất. Lúc này mới phát hiện ra chỗ bất thường.
"Thảo nào, nãy giờ ngươi không nói gì, hóa ra ta đã quên chuyện này rồi!" Tần Vũ Dương ném cho đối phương một ánh mắt xin lỗi.
Đi đến bên người Vương Tuyên, giữ lấy cằm của hắn, ngón tay dùng lực, răng rắc một tiếng, đem khớp hàm của đối phương bị hắn đánh trật cho nối lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận