Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 36: Một bài kiêm gia chấn kinh Thương Tích Nguyệt

Chương 36: Một bài “Kiêm gia” chấn kinh Thương Tích Nguyệt
Tần Phong cùng Thượng Quan Uyển Nhi quay đầu nhìn lại, người đến chính là Thương Tích Nguyệt.
Thương Tích Nguyệt mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ nhìn Tần Phong.
"Thế tử điện hạ, hôm nay vì sao ngủ đến bây giờ mới rời giường!"
"Ngươi còn có rất nhiều bài tập chưa làm!"
Đã chữa khỏi vết thương, Thương Tích Nguyệt tựa như một con hổ con vậy.
Đối với Tần Phong liên tiếp đặt câu hỏi!
Hoàn toàn không có vẻ một vị đại tiên sinh Tắc Hạ Học Cung học rộng hiểu nhiều, có tri thức hiểu lễ nghĩa như trước đó.
Tần Phong liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, hai người nhìn nhau cười một tiếng.
"Ngươi cười cái gì?"
Thương Tích Nguyệt vô cùng khó hiểu.
Đối phương có được thiên phú họa đạo như vậy, vậy mà không biết trân quý.
Chẳng những chìm đắm trong sắc đẹp, mà khi vẽ trên đường hoàn toàn không dụng công phu.
Chẳng những lãng phí hết thiên phú như vậy, còn mỗi ngày ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời giường.
Mình là đến dạy đối phương, không ngờ đối phương lại lười biếng như vậy.
Ngay cả những hoàng thất tử đệ trong triều cũng không có tư cách làm học sinh của mình.
Không ngờ đối phương lại không hiểu trân trọng đến thế.
Đây mới là nguyên nhân khiến Thương Tích Nguyệt tức giận như vậy.
"Thương lão sư, ngươi xem người ta vừa kém cỏi, lại vừa lười, đối với việc học thực sự không có chút hứng thú nào!"
Tần Phong vẻ mặt thành thật nhìn Thương Tích Nguyệt nói: "Hay là ngươi theo cha ta nói một tiếng, vẫn là không nên dạy ta thì hơn!"
"Không dạy?" Thương Tích Nguyệt nhướng mày: "Sao có thể ngươi nói không dạy là không dạy!"
"Tần Vương điện hạ đã dặn ta, nhất định phải dạy dỗ thế tử ngươi thật tốt!"
"Ta, Thương Tích Nguyệt không thể phụ lòng Tần Vương đã dặn dò!"
Thương Tích Nguyệt một mặt kiên quyết nói: "Hơn nữa ta là đại tiên sinh Tắc Hạ Học Cung, càng là lão sư của ngươi, liền phải có trách nhiệm cùng nghĩa vụ dạy ngươi giỏi!"
"Đem ngươi dạy dỗ trở nên chính đạo!"
"Nếu không chẳng phải đập vỡ chiêu bài Tắc Hạ Học Cung sao!"
"Nếu như ngươi còn giống như trước đây, ta sẽ đi nói cho Tần Vương điện hạ!"
"Chắc hẳn, ngươi cũng không muốn Tần Vương điện hạ thương tâm a?"
Thương Tích Nguyệt vừa nói, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý.
"Dừng! Dừng! Dừng!"
Thấy đối phương còn muốn nói tiếp, Tần Phong vội vàng ngắt lời.
"Ta học là được chứ gì!" Tần Phong vẻ mặt cầu xin nói.
Xem ra các vị lão sư thiên hạ đều như nhau, kiếp trước trên Địa Cầu thầy cô hay thích mời phụ huynh.
Đến cái thế giới huyền huyễn này, cũng không thoát khỏi quy luật mời phụ huynh.
Thượng Quan Uyển Nhi có chút chăm chú đánh giá Thương Tích Nguyệt, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Chuẩn bị đứng dậy về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Tần Phong gọi Linh Nhi đến, để nàng đỡ đối phương.
Linh Nhi vừa nhìn thấy tư thế đi của đối phương, thầm nghĩ: "Thế tử điện hạ vẫn là người giỏi nhất, ra tay thật nhanh a!"
Thương Tích Nguyệt từ khi bước vào, đã cảm nhận được tình cảm của hai người đang ấm lên.
Không ngờ đã đến mức độ này!
Bất quá đối phương đã hứa với mình, phải học tập thật tốt.
Cũng không quản nhiều như vậy, dù sao đây là chuyện riêng của người ta.
Chỉ cần đối phương chịu yên ổn theo mình học tập là được.
Đối phương có thiên phú họa đạo mạnh như vậy, học những cái khác hẳn là cũng không có gì khó khăn.
Nhìn thấy Linh Nhi và Thượng Quan Uyển Nhi đều đi, Tần Phong ngáp một cái, nói: "Thương lão sư, bây giờ chúng ta học cái gì?"
"Hôm nay chúng ta học làm thơ!"
Thương Tích Nguyệt nghiêm mặt nói: "Đây đều là sách ta mang từ Tắc Hạ Học Cung đến!"
"Bên trên toàn là những bài thơ!"
"Ngươi có thể xem qua trước, đợi khi nào quen thuộc ta sẽ dạy ngươi cách viết!"
Thương Tích Nguyệt nói, không biết từ đâu ôm ra một chồng sách lớn đặt trước mặt Tần Phong.
Nhìn thấy chồng sách này trong nháy mắt, hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ tung.
Kiếp trước chính mình cũng không thích học, bây giờ bảo hắn xem mấy quyển sách này càng thấy nhức đầu.
"Được!"
Tần Phong uể oải nói, cầm một quyển sách sau đó nằm trên một chiếc ghế dài.
"Thương lão sư, ta thích nằm ngửa, nằm đọc cũng được chứ?"
"Được!"
Thương Tích Nguyệt cũng vô cùng bất đắc dĩ, bất quá sợ ép đối phương quá gắt gao, đành đồng ý cho đối phương nằm đọc.
Tần Phong buồn chán liếc nhìn nội dung trong sách.
Những bài thơ này đều do các đại nho thế tục viết.
Ở thế tục giới có thể nói là vô cùng nổi danh.
Trong mắt người bình thường, đây đều là những tác phẩm truyền thế.
Nhưng trong mắt Tần Phong, lại không hề xuất sắc đến thế.
Dù sao mình đã có kỹ năng từ chương ca phú cấp tông sư.
Từ khi thức tỉnh, những bài thơ trước kia thế nào cũng không nhớ, tất cả đều khắc sâu trong đầu.
Thơ Đường ba trăm bài, Tống từ năm trăm thiên, tùy tiện lấy ra một bài, đều có thể nghiền ép tất cả các tác phẩm truyền thế của thế giới này.
"Thương lão sư, ta đã học được làm thơ rồi!"
Tần Phong khiến Thương Tích Nguyệt hoài nghi sâu sắc.
Ngươi học được rồi á? Ta thấy ngươi đến trang mục lục thứ nhất còn chưa xem xong đâu.
"Vậy thế tử từ trong quyển sách này, học được gì?" Thương Tích Nguyệt chỉ vào quyển sách Tần Phong đang cầm hỏi.
"Chẳng học được gì cả, ta không có hứng thú với thơ trong này!"
"Mà những bài thơ này căn bản không thể leo lên chốn thanh nhã, thực sự không nuốt trôi nổi!"
"Không lịch sự!" Tần Phong khiến Thương Tích Nguyệt bật cười khẩy.
Ngươi biết cái gì là thơ sao?
Ngươi biết gì là thất ngôn tuyệt cú sao?
Ngươi có biết thi từ cũng có thể ra trận giết địch, đánh lui thiên quân vạn mã sao?
Đây đều là những tác phẩm truyền thế đó!
"Vậy thế tử điện hạ, có thể làm ra những bài thơ tốt hơn sao?"
Thương Tích Nguyệt trêu chọc nói.
"Đương nhiên!"
Tần Phong không chút do dự nói!
"Vậy thế tử điện hạ thích loại thơ nào, ngẫu hứng làm một bài thử xem sao?"
Thương Tích Nguyệt giả bộ vẻ mặt mong đợi nhìn đối phương.
Tần Phong biết, Thương Tích Nguyệt làm vậy chỉ là muốn làm mình xấu mặt.
"Đương nhiên là thích thơ ca mỹ nhân rồi!"
"Nếu như ta làm ra được thơ, mà lại so với những tác phẩm truyền thế kia còn tốt hơn, Thương lão sư sẽ cho ta lợi lộc gì!"
Tần Phong vẻ mặt không có ý tốt nhìn đối phương.
Nghe xong ba câu không rời mỹ nhân của đối phương, Thương Tích Nguyệt liền thấy đau đầu.
Nhưng vì để cho đối phương hảo hảo đi theo mình học tập, Thương Tích Nguyệt nói: "Chỉ cần ngươi viết ra được bất kỳ một bài thơ nào, mà hay hơn thơ trong sách ta mang tới!"
"Sau này ta tuyệt đối không bắt ngươi phải theo ta học tập nữa, nếu như Tần Vương điện hạ hỏi tới, ta sẽ giúp ngươi che giấu như thế nào?"
"Tốt, nhất ngôn vi định!" Tần Phong cùng Thương Tích Nguyệt vỗ tay ăn thề!
"Bắt đầu đi!" Thương Tích Nguyệt lập tức nói.
Tần Phong trầm ngâm một hồi, một loạt các bài thơ từ trong óc hiện lên.
Sau đó hắn lớn tiếng đọc: "Kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương!"
Tần Phong vừa đọc hai câu đầu, đã khiến Thương Tích Nguyệt hết sức chấn kinh.
Một câu này tuyệt đối là tác phẩm truyền thế.
Còn chưa đợi Thương Tích Nguyệt kịp phản ứng, Tần Phong tiếp tục đọc: "Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương!"
Oanh!
Câu này vừa theo sau câu trên, hai câu đối ứng, ý cảnh lập tức tăng lên không chỉ gấp mười lần.
Tần Phong đọc ra tự nhiên là bài "Kiêm gia", một áng thi cổ danh thi trong Kinh Thi!
Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường, tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương!
Tần Phong chỉ đọc đoạn đầu của bài “Kiêm gia” rồi dừng lại.
Hắn cảm thấy đoạn đầu đã là quá đủ.
Mặc dù Tần Phong đã dừng lại, nhưng Thương Tích Nguyệt vẫn còn đắm chìm trong bài thơ, không thể tự kiềm chế.
Trong đầu nàng có một dòng sông, bờ sông mọc đầy cỏ lau, cuối thu sương giăng kết hạt, một người trẻ tuổi đang tìm kiếm ý trung nhân của mình.
Và phát hiện người ấy ở ngay phía bờ sông đối diện.
Ngược dòng sông để tìm nàng, nhưng ý trung nhân của hắn lại phảng phất đang ở giữa dòng nước.
Cả bài thơ tái hiện lại trong đầu Thương Tích Nguyệt.
Mất một hồi lâu, Thương Tích Nguyệt mới hồi phục tinh thần: "Thế tử điện hạ, là Tích Nguyệt mắt kém cỏi!"
Nàng cúi đầu trước Tần Phong, hoàn toàn mang hình thức bái lạy thầy giáo.
Bởi vì nàng cảm thấy đối phương trong lĩnh vực thi từ ca phú này, hoàn toàn có thể làm sư phụ của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận