Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 154: Hai vị trưởng lão Đại Thanh làm sao rút quân rồi?

"Kia được Hoắc tướng quân, ngươi trước dẫn người trở về Đại Tần, ta còn có chút việc muốn làm!" Trương Nghi nói với Hoắc Khứ Bệnh.
Hoắc Khứ Bệnh cũng không để ý Trương Nghi muốn đi làm gì, trực tiếp mang theo năm vạn người rút lui trở về. Vốn dĩ đã dẫn người rút lui đến núi nghỉ mát Thừa Đức, Ma Khang Đại Đế đang còn muốn trước mặt đông đảo đại thần chỉ điểm giang sơn một phen. Muốn đem năng lực quân sự của mình phát huy cho thật tinh tế. Nếu như có thể đem quân của Hoắc Khứ Bệnh mang tới cho tận diệt, thì càng có thể để cho văn võ bá quan Đại Thanh tâm phục khẩu phục. Đáng tiếc Ma Khang Đại Đế đợi rất lâu, mới nhận được tin Hoắc Khứ Bệnh đã mang theo năm vạn đại quân rút lui. Sau khi nhận được tin tức này, Ma Khang Đại Đế âm thầm thở dài một tiếng. Trong dự tưởng của hắn, Hoắc Khứ Bệnh nếu như tiếp tục đuổi theo, khẳng định sẽ lực bất tòng tâm. Cuối cùng chỉ có thể bị quân đội Đại Thanh của mình bao vây, từ đó bị nhất cử tiêu diệt. Không nghĩ tới đối phương lại nhẫn được, bắt được sự dụ hoặc của mình cùng một đám quan viên Đại Thanh. Quyết đoán lựa chọn rút lui, loại quyết sách này càng không ai sánh bằng. Trong dự đoán của hắn, Hoắc Khứ Bệnh không thể nào buông tha món công lao lớn như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho mình. Đối với người trẻ tuổi như vậy, khẳng định sẽ nôn nóng lập công. Không nghĩ tới đối phương lại già dặn như thế, không hề có chút tham công. Quyết đoán mang người rút lui, loại tâm tính này không phải người bình thường có thể làm được. Cũng làm cho Ma Khang Đại Đế càng thêm kiêng kị Đại Tần. Một cái Vô Địch Hầu nho nhỏ mà đã có định lực như vậy, thắng không kiêu, bại không nản. Vậy thì những danh tướng khác của Đại Tần phải như thế nào? Sát Thần Bạch Khởi, Thượng tướng quân Mông Điềm, nhân vật như vậy khẳng định không ai có thể bì kịp! Nghĩ đến đây, trong lòng Ma Khang Đại Đế kinh hãi, nội tâm sợ hãi không thôi. Thế này còn đánh cái rắm gì nữa, đối phương một tướng lĩnh trẻ tuổi, suất lĩnh năm vạn người thiếu chút nữa đã đánh xuyên qua Đại Thanh của mình. Nếu như Tần Vũ Dương ngự giá thân chinh, hay là Sát Thần Bạch Khởi cùng Thượng tướng quân Mông Điềm toàn bộ điều động. Thật sự giống như lời Trương Nghi nói quét ngang liên quân bát đại hoàng triều dễ như trở bàn tay.
"Bệ hạ, người cân nhắc thế nào?" Lúc này thân ảnh Trương Nghi đột nhiên xuất hiện sau lưng Ma Khang Đại Đế, khiến đối phương bị hoảng sợ khẽ rùng mình. Đợi khi quay đầu nhìn người tới là Trương Nghi, mới thở phào một hơi. Bất quá vẫn còn có chút sợ hãi. Lúc này Trương Nghi xuất hiện ở sau lưng mình, chứng tỏ những người Hạo Thiên Tông kia bị đối phương giết hết. Nếu không phải mình có lực khí vận của hoàng triều Đại Thanh hộ thể, thì với khả năng vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng mình, đối phương đã sớm ra tay với mình rồi. Đáng tiếc Đại Thanh của mình còn chưa thể hiện sự suy bại, trong cơ thể mình, lực khí vận hoàng triều vẫn còn cường thịnh. Đối phương đánh lén mình sẽ phải gánh chịu phản phệ vô cùng khủng bố. Nhưng người đó vẫn là Trương Nghi, Ma Khang Đại Đế hiểu rất rõ. Cũng biết ý của hắn là gì. Đối phương hỏi mình cân nhắc thế nào, ý tứ chính là nói khi nào mình sẽ rút một trăm vạn đại quân đang đóng ở biên giới kia về.
Ma Khang Đại Đế bất đắc dĩ cười nói: "Trẫm còn có lựa chọn nào khác sao?"
"Có!" Trương Nghi nhàn nhạt nói: "Không rút quân cũng được, kết quả cuối cùng đơn giản là một cái kết cục hủy thành diệt quốc!" "Bệ hạ không muốn Đại Thanh cứ như vậy mất đi?"
Trương Nghi nói dõng dạc khiến cho thần sắc của Ma Khang Đại Đế chấn động. Hắn đây không phải nói nhảm sao, đây là muốn dồn ép trẫm sao? Đây là đem tất cả đường lui của trẫm cho phá hủy!" "Ngươi buông xuống đi, trẫm chẳng mấy chốc sẽ đem một trăm vạn đại quân đang đóng ở biên giới kia rút về!" Ma Khang Đại Đế cam kết với Trương Nghi. Việc đại quân Đại Thanh của mình rút về đã là chuyện chắc như đinh đóng cột. Đối phương thế nhưng ngay cả người của Hạo Thiên Tông cũng dám giết. Tùy ý phái ra một người đã có thể tùy tiện đánh xuyên qua một hoàng triều, nếu như mình không rút lui. Hôm nay Hoắc Khứ Bệnh có thể đánh xuyên qua Đại Thanh, một ngày nào đó có thể bắt sống mình. Giống như Trương Nghi nói vậy, không rút về thì sớm muộn cũng diệt quốc. Diệt quốc, hắn còn không chịu đựng nổi. "Ngươi đã sớm biết mục đích của mình đạt được, trẫm sẽ rút quân, vì cái gì còn tốn công một chuyến tới gặp trẫm!" Ma Khang Đại Đế có chút không hiểu, đối phương vì sao còn phải tới.
"Bởi vì ta còn chưa đích thân nghe được bệ hạ nói rút quân!" Trương Nghi khẽ cười một tiếng, chợt lách người rời đi. Trước khi đi còn để lại một câu: "Bây giờ bệ hạ đã hứa rút quân, vậy Trương Nghi xin cáo từ, mong bệ hạ đừng nuốt lời!"
Giọng nói của Trương Nghi vẫn còn quanh quẩn bên tai Ma Khang Đại Đế thật lâu. Làm cho đối phương bất đắc dĩ cười một tiếng, thực lực không bằng người, liền phải thường xuyên chấp nhận sự uy hiếp của người khác. Thế giới này vốn là thế giới nhược nhục cường thực, trong hoàng triều thế tục cũng là như lúc ban đầu. Hôm nay Đại Thanh thực lực không bằng Đại Tần, mình rút quân cũng không thể oán trách được gì nhiều. Rất nhanh, Ma Khang Đại Đế hạ xuống một đạo thánh chỉ. Một người thúc ngựa mang thánh chỉ tới chỗ giao giới giữa Đại Thanh và Đại Tần. Vị tướng quân tiếp nhận thánh chỉ, mang theo trăm vạn đại quân Đại Thanh trong vòng một đêm biến mất khỏi vùng biên giới của Đại Tần. Không để lại một binh một tốt nào, toàn bộ rút về lãnh thổ Đại Thanh.
Tin tức Đại Thanh rút quân, trong vòng một đêm đã lan truyền đến các bảy đại hoàng triều khác. Vốn dĩ các hoàng triều này đã có bất đồng, lại không có nền tảng tin tưởng lẫn nhau. Vừa nhìn thấy Đại Thanh rút quân, bảy đại hoàng triều còn lại cũng có chút đứng ngồi không yên. Đại Thanh đột nhiên rút quân, chẳng phải là muốn để bọn họ đánh nhau với Đại Tần, đối phương ngồi thu lợi ngư ông sao? Trước kia chúng ta chiếm không ít thành trì và cương thổ của Đại Thanh, vốn cũng đã nhận không ít thù oán. Đối phương có phải sẽ nhân cơ hội trả thù? Nghe nói Tướng quốc Trương Nghi của Đại Tần, người đầu tiên đi sứ chính là Đại Thanh. Chẳng lẽ đối phương muốn liên minh, để Đại Tần kiềm chế đại quân của các hoàng triều khác, để Đại Thanh thừa cơ công chiếm các hoàng triều khác? Trong lúc nhất thời, tin đồn đoán bay đầy trời. Làm cho các Hoàng đế và đại thần của các hoàng triều đều hoảng loạn. Vốn dĩ hai vị trưởng lão Hạo Thiên Tông phái xuống đã chuẩn bị xong hết cho tám đại quân hoàng triều rồi. Rất nhanh sẽ có thể mang theo tám trăm vạn đại quân tiến công Đại Tần. Bởi vì bọn họ nghe nói Tần Vũ Dương đã ngự giá thân chinh, tự mình mang theo đại quân ra biên giới. Đang muốn mang theo đại quân bát đại hoàng triều đang lo sợ bất an để cảnh tỉnh đối phương. Không nghĩ tới lại phát sinh chuyện này. Việc Đại Thanh triệt binh khiến cho đại quân của bảy đại hoàng triều đều có chút rục rịch muốn động. Nếu không có hai đại trưởng lão Hạo Thiên Tông cực lực áp chế, thì đại quân của bảy đại hoàng triều khác đều đã rút đi. Bởi vì không ai biết Đại Thanh đột nhiên triệt binh có ý đồ gì. Nhỡ đâu đối phương gây bất lợi cho bọn họ, trăm vạn đại quân của mình ở tiền tuyến chiến đấu, nếu bị đối phương đánh lén, mất đi trăm vạn đại quân sẽ rất khó ngăn cản quân Đại Thanh. Tuy rằng quốc lực của bọn họ yếu nhất, nhưng danh tiếng đánh thiên hạ bằng cung ngựa thì chiến lực cũng không kém. Các Hoàng đế của bảy đại hoàng triều khác đều hạ một đạo thánh chỉ, toàn bộ đều phái đến biên giới. Nhưng thánh chỉ của bọn họ còn chưa đến nơi, thì đã bị hai vị trưởng lão của Hạo Thiên Tông phái người chặn lại. Nếu như đại quân của bảy đại hoàng triều đều rút lui, vậy họ sẽ chỉ vào ai mà đánh trận đây? Thấy quân của hoàng triều mình vẫn lâu không rút lui, Hoàng đế của bảy đại hoàng triều đều đứng ngồi không yên. Lập tức đi đến vùng biên giới, hướng hai vị trưởng lão Hạo Thiên Tông hỏi: "Hai vị trưởng lão, người Đại Thanh sao đều đã rút lui?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận