Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 243: Ta liền hỏi một câu: "Làm, vẫn là không làm?"

Chương 243: Ta hỏi một câu: "Làm, hay không làm?"
"Bắt đầu làm, làm cái gì?" Ba cô nương nhất thời không hiểu Tần Phong.
Cuối cùng vẫn là Đông Phương Nhan hỏi: "Làm cái gì, làm thế nào?"
Dù sao Diệu Vũ Thường cùng Ngọc Quan Âm đã sớm xem Tần Phong như sét đánh đến đâu hay đến đó.
Đối phương không hỏi, thì chỉ có mình hỏi thôi.
"Ngoài việc làm người, còn có thể làm gì!" Tần Phong chém đinh chặt sắt nói: "Còn như thế nào làm thì các ngươi tùy ý!"
"Làm người, ở đâu mà làm?" Đông Phương Nhan cảm thấy rất khó hiểu, nơi này ngoài hai ngọn núi lớn ra thì chỉ có cái hẻm núi kia. Đến cả bóng người cũng không thấy.
"A, ngay tại cái hẻm núi kia bên trong, tùy tiện mà làm, đừng bỏ sót một ai!" Tần Phong chỉ vào Lăng Phong cốc trước mặt.
Bởi vì bọn họ đứng ở chỗ cao nên nhìn từ trên xuống.
Lăng Phong cốc bị bọn họ nhìn không sót thứ gì.
Vì trong cốc rừng rậm um tùm, dù Thất Sát Lâu phân bộ thứ ba ngay trong cốc, nhưng lại bị cây lá rậm rạp che khuất.
Thêm nữa đám sát thủ Thất Sát Lâu này che giấu khí tức cũng không tệ.
Đứng từ chỗ của họ nhìn xuống thì không thể thấy đám sát thủ phân bộ thứ ba.
Chỉ khi tự mình xâm nhập vào bên trong mới có thể phát hiện ra bí ẩn trong đó.
Mới có thể phát hiện Lăng Phong cốc có càn khôn khác.
"Ngươi chắc chắn trong này có người?" Đông Phương Nhan hỏi lại: "Ai lại rảnh mà trốn ở chỗ này chứ?"
Không chỉ nàng, trừ Diệu Vũ Thường ra.
Đến ngay cả Ngọc Quan Âm cũng biến sắc, vô cùng nghi hoặc.
Nhìn thế nào nơi này cũng không giống chỗ ẩn náu người.
"Các ngươi những Thánh nữ thánh địa này, ngoài tu vi cao một chút, xinh đẹp ra, thì chẳng có ưu điểm gì khác!" Tần Phong nhếch miệng nói: "Thường thức cuộc sống của các ngươi đâu mất rồi?"
"Càng không ngờ đến thì càng có khả năng!"
"Ta nói có người trong này thì là có người, các ngươi nghĩ làm sao thì làm, nhưng có một điều là không thể bỏ qua ai hết!"
Tần Phong chậm rãi nói.
"Tần công tử, bần ni muốn biết làm người là ý gì?" Ngọc Quan Âm yếu ớt hỏi.
"Làm người chính là giết người!" Có lẽ đối phương thật sự không hiểu nên Tần Phong kiên nhẫn giải thích.
"Nói vậy, kẻ thù của ngươi ở trong hẻm núi kia?" Đông Phương Nhan đảo mắt hỏi.
"Đúng, vậy các ngươi có chịu giúp ta giết bọn họ không?" Tần Phong nhìn cả ba người một lượt.
"Ta đi!" Diệu Vũ Thường lập tức nói.
"Ta không giết ngươi đã là nhân từ!" Đông Phương Nhan hừ lạnh nói: "Còn muốn lợi dụng ta giết người thay ngươi, đừng hòng, trừ phi ngươi cầu ta!"
"Tần công tử, người xuất gia từ bi, quét rác sợ làm tổn thương sinh mạng sâu kiến, quý bướm lồng đèn!" Ngọc Quan Âm chắp tay trước ngực, trên người tỏa ra Phật quang nhàn nhạt, "người xuất gia sao có thể gây tổn thương sinh mệnh, sai lầm, sai lầm!"
"Nam mô A Di Đà Phật!" Ngọc Quan Âm nói một tiếng phật hiệu, tiếp tục: "Xin thứ lỗi cho bần ni không thể đáp ứng thỉnh cầu của Tần công tử!"
"Phì!"
Nghe hai người nói vậy, Tần Phong bật cười, trên mặt không chút thất vọng nào.
Thản nhiên nói: "Vậy là không đồng ý rồi!"
"Đã vậy thì thôi vậy!"
"Chúng ta ai về nhà nấy, các người tìm mẹ mình đi!"
"Vũ Thường, chúng ta đi!" Tần Phong kéo tay Diệu Vũ Thường, quay người rời đi.
Vừa thấy Tần Phong định kéo Diệu Vũ Thường rời đi, Ngọc Quan Âm lập tức sốt ruột!
Thân hình lóe lên chắn trước mặt Tần Phong: "Tần công tử, chuyện này. . . . . . "
"Ngươi đã không chịu giúp Tần công tử, còn cản chúng ta làm gì!" Diệu Vũ Thường lạnh lùng nói với Ngọc Quan Âm: "Ngọc Quan Âm cô nương nên về Vạn Phật Tông tu hành đi, thế gian này không hợp với ngươi đâu!"
Nghe Diệu Vũ Thường ra lệnh đuổi khách, Ngọc Quan Âm biến sắc.
Phật quang trên người nàng lúc sáng lúc tối, chập chờn không ổn định.
Nàng không thể từ bỏ Tần Phong, đối phương là cơ duyên giúp mình đột phá tới nghe được cảnh giới.
Phật gia giảng chữ duyên, nếu đã bỏ lỡ, muốn gặp lại rất khó.
Cuối cùng, Ngọc Quan Âm suy tư một hồi vẫn mở miệng nói: "Tần công tử ta đồng ý, hy vọng lần phá giới này của bần ni là đáng giá!"
"Tốt, Quan Âm nương nương sát sinh xả thân, bản công tử bái phục!" Tần Phong chắp tay khen ngợi đối phương một phen.
"Các ngươi... . . ." Thái độ của Ngọc Quan Âm thay đổi, khiến Đông Phương Nhan trở tay không kịp.
Đối phương lại cùng Diệu Vũ Thường đứng cùng một chiến tuyến.
Khiến Đông Phương Nhan cảm thấy mình vô cùng xấu hổ.
Như thể hai người kia đang đánh vào mặt nàng.
Các ngươi đều đồng ý hắn, nếu bản thánh nữ không đi, chẳng phải chỗ tốt đều bị các ngươi chiếm hết!
"Đông Phương Thánh nữ, chúng ta đã giải tán rồi!" Tần Phong có chút buồn cười nhìn vẻ mặt lúng túng của Đông Phương Nhan nói: "Sao ngươi vẫn chưa đi đâu!"
"Ai, ai nói bản thánh nữ muốn đi!" Đông Phương Nhan mạnh miệng nói: "Chẳng phải là giết người sao, còn có thể thiếu bản thánh nữ chắc!"
"Ngươi một kẻ phế vật võ đạo thì có thể có địch thủ ra gì, còn giấu mình trong cái hẻm núi tăm tối này, thực lực chắc cũng chẳng ra sao, không chừng còn không đủ để bản thánh nữ giết!"
Đông Phương Nhan làm bộ dạng ngạo kiều, bất quá vẫn khó che giấu sự xấu hổ.
"Nếu không muốn rời đi, thì phải ngoan ngoãn một chút, đừng có lắm lời!" Tần Phong nghiêm mặt nói: "Lần sau còn cản trở thì ta sẽ đá cô ra khỏi đội!"
"Ngươi!" Câu nói của Tần Phong khiến Đông Phương Nhan giận dữ.
"Ngươi cái gì mà ngươi!" Tần Phong lập tức chặn lời nàng: "Ta hỏi lại một lần, làm hay không làm!"
Ánh mắt Tần Phong sắc bén như kiếm, vô cùng đáng sợ.
Đông Phương Nhan nhìn vào ánh mắt đó thì có cảm giác hơi rợn tóc gáy.
Sau đó nàng yếu ớt đáp: "Làm!"
"Ngươi thì sao?" Tần Phong chuyển ánh mắt sang Ngọc Quan Âm.
Ngọc Quan Âm chắp hai tay: "Làm!"
Khi Tần Phong nhìn sang Diệu Vũ Thường.
Không đợi Tần Phong mở miệng, Diệu Vũ Thường đã dẫn đầu trả lời: "Làm!"
Diệu Vũ Thường vừa dứt lời, khí thế trên người nàng bùng nổ.
Nàng tung một chưởng về phía rừng cây xa xa.
Oanh!
Một chưởng tung ra, linh lực khổng lồ nổ tung trong rừng cây ở phía xa.
Một mảng cây cối cao lớn bị chưởng này đánh gãy.
Những cây bị gãy đều biến thành vụn gỗ.
Mười mấy người áo đen ngã trên mặt đất bất động.
Rõ ràng mười mấy người này đã bị một chưởng đánh chết!
"Thật sự có người!" Đông Phương Nhan và Ngọc Quan Âm kinh ngạc hô lên.
Hoàn toàn không để ý đến việc, vì sao các nàng không phát hiện ra người, mà Diệu Vũ Thường lại tùy tiện phát hiện ra được.
Những người này là sát thủ của phân bộ thứ ba Thất Sát Lâu, được phân bộ này phái ra bên ngoài để do thám.
Bọn chúng tưởng núp kỹ, nhưng vẫn bị Diệu Vũ Thường phát hiện.
"Đã Diệu Vũ Thường đã ra tay trước, thì chúng ta bắt đầu thôi!" Tần Phong ra lệnh một tiếng.
Đông Phương Nhan hét lên một tiếng, chiếc váy đỏ trên người tung bay.
Nàng dẫn đầu lao về phía dưới hẻm núi.
Mấy ngày nay Đông Phương Nhan bị Tần Phong chọc tức không ít.
Nên nàng đã sớm muốn giết người rồi.
Vừa vặn mượn cơ hội này, để mình giết cho thống khoái.
Ma giáo công pháp luôn nổi danh với việc chém giết.
Khi nên giết mà không giết, khi cần phát tiết sự tức giận mà không phát tiết.
Sẽ chỉ vi phạm bản tâm của mình.
Khiến tu vi trì trệ không tiến bộ.
Thà rằng đau khổ mà giết một trận.
Đem mọi bực tức trong lòng trút hết ra ngoài.
Thấy Đông Phương Nhan đã lao vào Lăng Phong cốc.
Diệu Vũ Thường cùng Ngọc Quan Âm cũng không chịu kém, trong nháy mắt cũng xông vào hẻm núi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận