Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 232: Này nương môn không giống người tốt a

Chương 232: Bọn đàn bà này không phải người tốt, Diệp Thiên đã chết thì không thể chết lại. Tiếp đó, Tần Phong lần nữa vung tay lên, kiếm khí hai mươi hai đạo xuất hiện. Đem thi thể và đầu của Diệp Thiên cắt thành từng mảnh thịt vụn. Rơi xuống dưới một gốc đại thụ cách đó không xa. Trở thành chất dinh dưỡng cho nó. Trước đây Diệp Thiên giết vô số người, thôn phệ không ít cao thủ. Bây giờ hắn giết đối phương, cũng coi như là báo thù cho những người đã chết thảm trong tay hắn. Tần Phong nhìn thoáng qua thi thể của cường giả Lâm Đạo cảnh và một cánh tay của Diệp Thiên trên mặt đất. Một chưởng vỗ tới. Thi thể cùng cánh tay kia trực tiếp nổ tung, sau đó xuất hiện một cái hố lớn. Mảnh vụn thi thể rơi vào trong hố. Tần Phong lấy ra một viên Linh Ngọc bình thường, dùng linh lực viết xoẹt xoẹt bốn chữ lớn: "Thị Huyết Ma Công!" Cảm thấy rất thú vị khi đem Linh Ngọc ném vào trong hố, sau đó vung tay lấp kín toàn bộ hố lớn. Nếu sau này bị người phát hiện, có thể sẽ gây nên một trận gió tanh mưa máu nữa không, vậy phải xem tạo hóa của người đó. "Đi thôi!" Giết Diệp Thiên xong, Tần Phong nhún vai nói với Diệu Vũ Thường. "Ngươi cứ vậy mà giết hắn sao?" Diệu Vũ Thường nhíu mày hỏi. "Không thì sao?" Tần Phong hỏi ngược lại. Hắn cảm thấy mình đã rất tử tế với Diệp Thiên, vừa giết còn vừa chôn cất! Tìm đâu ra được một người tốt như hắn nữa. Đây chính là truyền thống tốt đẹp mà Đại Tần Hoàng Triều bọn họ kế thừa từ khi có Bạch Khởi. Nếu là người khác ai thèm quan tâm đến thi thể của Diệp Thiên, giết là xong chứ gì. "Ta không có ý đó, ý ta là ngươi không tò mò về Thị Huyết Ma Công sao?" Diệu Vũ Thường giải thích nói: "Tuy đây là một môn ma công, nhưng nó có thể giúp người ta nhanh chóng trưởng thành trở thành một phương cự phách!" "Chỉ cần ngươi tu luyện nó, nguy nan của Tần gia ngươi sẽ được giải quyết bất cứ lúc nào!" "Chỉ cần ngươi luyện thành Thị Huyết Ma Công, cả thế tục giới này sẽ không ai là đối thủ của ngươi!" "Cho dù sáu đại thánh địa toàn thể xuất động, cũng không phải là đối thủ của ngươi!" "Cho dù lên tới thượng giới như thiên linh giới, ngươi cũng sẽ có chỗ dung thân!" "Không chỉ Linh giới có rất nhiều cao thủ muốn đoạt Thị Huyết Ma Công về tay mình, chẳng lẽ ngươi không hề động tâm sao?" Diệu Vũ Thường nhìn Tần Phong rồi nhàn nhạt hỏi. Nàng rất tò mò, tại sao đối phương có thể chống lại sự cám dỗ của Thị Huyết Ma Công. Tuy Tần Phong trước mặt nàng luôn thể hiện sự mạnh mẽ, thiên phú thậm chí còn vượt cả nàng. Hơn nữa còn tu luyện rất nhiều công pháp cường đại. Nên biết rằng, đối phương luôn bị người đời gọi là tên công tử hoàn khố bất học vô thuật. Mà cho dù đối phương có thiên phú vô song, có thể xem thường tất cả mọi người trong cùng cảnh giới. Nhưng không phải ai cũng có thể trải qua được sự cám dỗ của Thị Huyết Ma Công. Huống chi đối phương xuất thân từ một tiểu hoàng triều thế tục, làm sao có thể cưỡng lại được loại cám dỗ này. Tần Phong thầm nghĩ trong lòng và liếc nhìn Diệu Vũ Thường: "Mấy bà nương này đúng là không phải người tốt mà!" "Đây tuyệt đối là đang thăm dò ta!" Những tiên tử thánh địa này nhìn có vẻ chính phái, nhưng từng người đều đầy tâm cơ! Đừng thấy Diệu Vũ Thường không hiểu đạo lý đối nhân xử thế gì, cũng chưa trải qua tình cảm. Tuy rằng dễ bị hắn lung lay, nhưng đáy lòng nàng vẫn giữ những suy nghĩ đúng sai không thể lay chuyển. Tần Phong tự nhận rằng trong khoảng thời gian này hắn luôn PUA đối phương. Ngoại trừ về mặt tình cảm, đối phương có chút cảm mến hắn. Còn ở những phương diện khác thì hầu như hiệu quả không đáng kể. "Dám có ý đồ xấu với ta, chờ về xem ta không đánh mông ngươi!" Tần Phong thấp giọng lẩm bẩm nói. "Cái gì?" Diệu Vũ Thường nhíu mày. "Không có gì!" Tần Phong lúng túng cười rồi nói: "Ta quan tâm thứ đồ chơi đó làm gì!" "Ở trong mắt người khác có lẽ Thị Huyết Ma Công là bảo bối, với ta thì nó chẳng là gì cả!" Tần Phong nghiêm mặt nói: "Thị Huyết Ma Công lợi hại lắm sao, chẳng phải đã bị ta chém giết rồi hay sao!" "Bây giờ người ta ra đường hỗn chiến, ai còn chú ý chuyện chém giết nhau nữa!" "Chúng ta phải dùng não, so đo mưu kế!" "Ta thường chỉ thích bái Quan lão gia, chứ không muốn làm thần giữ cửa cho lão gia!" "Quan công?" Diệu Vũ Thường vẻ mặt vô cùng nghi hoặc. "Một tên người, chắc ngươi không biết đâu!" Tần Phong vội vàng giải thích. Tuy Diệu Vũ Thường không biết Quan công là người thế nào, nhưng nghe Tần Phong tôn sùng người này như vậy. Chắc chắn đây không phải là người bình thường. Tần Phong nghiêm mặt tiếp tục giải thích: "Ngươi cho rằng Đại Tần còn cần ta quản nữa sao, đó là chuyện của cha ta!" "Ta tin rằng cha ta sẽ tranh cho ta một tương lai tươi sáng!" "Căn bản không cần tà công như Thị Huyết Ma Công!" Những lời Tần Phong nói khiến Diệu Vũ Thường cảm thấy rất khó hiểu, vội vàng hỏi: "Ngươi nói gì vậy?" Tần Phong: "Ta nói gì cơ?" Diệu Vũ Thường: "Chẳng phải lẽ ra ngươi phải tranh cho cha ngươi một tương lai tươi sáng sao?" Tần Phong: "Ta có nói sai đâu, đó là chuyện của cha ta, lẽ nào ta để ông ấy rảnh rỗi sao?" "Vì con trai mình, đó không phải là việc ông ấy nên làm sao?" "Hơn nữa, ta chỉ cần phát huy năng khiếu của mình là được!" "Vậy năng khiếu của ngươi là gì?" Diệu Vũ Thường ung dung hỏi: "Chính là trốn sau màn bày mưu tính kế sao?" "Tiên tử à, xem ra ngươi vẫn chưa hiểu rõ ta!" Tần Phong ra vẻ bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Thiên hạ ai chẳng biết Thái tử ta nổi danh với Thất Tuyệt thiên vương!" "Ăn, uống, chơi gái, cược, cưỡi, bắn, đâm! Bảy tuyệt kỹ!" "Thái tử ta đương nhiên phải đem bảy tuyệt kỹ này phát dương quang đại!" "Nhất là..." Tần Phong vừa nói vừa nhìn thoáng qua Diệu Vũ Thường, lẩm bẩm nói: "Nhất là mỗi kỹ năng tu luyện đến đại thành trên người tiên tử, đó mới là chuyện vui lớn trong cuộc đời!" Tần Phong cười cười, không đợi Diệu Vũ Thường kịp phản ứng. Hắn nghiêm mặt: "Nếu như ta thực sự động lòng với Thị Huyết Ma Công, thì giây sau ngươi sẽ ra tay với ta phải không!" "Ngươi... Sao ngươi biết?" Diệu Vũ Thường bị Tần Phong nói trúng tim đen. Mặt nàng đỏ bừng lên, có chút không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. "Sao ta không biết?" Tần Phong cười hắc hắc, nhìn vào mắt Diệu Vũ Thường rồi nói: "Ngươi nghĩ gì chẳng lẽ ta không biết sao!" Nói rồi kéo tay Diệu Vũ Thường. Kéo nàng vào trong ngực mình. "Theo ta về!" Tần Phong cao giọng nói. Hắn muốn mang Diệu Vũ Thường về khách sạn trong Kinh thành Thất Sát Hoàng Triều, hảo hảo trừng phạt nàng một phen. "Về... về làm gì?" Diệu Vũ Thường đang ở trong ngực Tần Phong có chút lo lắng. "Làm gì á, đương nhiên là lần lượt đem tuyệt kỷ thứ ba của ta thực hành lên người nàng rồi!" Tần Phong có chút lỗ mãng nói. "Cưỡi, bắn, đâm!" Diệu Vũ Thường lẩm bẩm. Rồi hoảng sợ nói: "Ta biết rồi, ngươi muốn mang ta đi cưỡi ngựa?" Nghe cách nàng lý giải, cơ mặt Tần Phong co giật vài cái. Rồi nói: "Cái này còn vui hơn cưỡi ngựa nhiều!" "Đây là một dự án trò chơi tổng hợp giúp người ta lạc vào vô tận niềm vui sướng!" "Vậy thì tốt, chúng ta mau về thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận