Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 457: Vương Đằng bỏ chạy, Vương gia bảy tên Thánh Vương vẫn lạc

Chương 457: Vương Đằng bỏ chạy, Vương gia bảy tên Thánh Vương vẫn lạc
Ba người mặc dù bị lực lượng khổng lồ đánh bay ra ngoài, nhưng trên đỉnh đầu bọn họ, luận ngữ, bút lông cùng trường kiếm lại chặn được một kích của Thái Hoàng kiếm, giúp bọn họ bình yên vô sự.
"Đỡ được rồi!"
"Đã chặn được rồi!"
"Không ngờ Tắc Hạ Học Cung lại còn có ba kiện bảo vật như vậy!"
Không ít người thấy tam đại tế tửu bình yên vô sự đều cảm thán. Chí bảo của Tắc Hạ Học Cung quả nhiên không tầm thường, vậy mà có thể đỡ được một kích của Thái Hoàng kiếm.
"Thời đại Thượng Cổ, Nho gia có thể lợi hại đến vậy sao?" Không ít người không khỏi phát ra nghi vấn.
"Nào chỉ là lợi hại, thời kỳ Thượng Cổ Nho gia cường thịnh đến cực điểm!" Một người giải đáp: "Ta từng đọc được trong sách cổ, năm đó, vị Thánh Hoàng đầu tiên của lịch sử chuyên môn ủng hộ Nho gia, cho bọn họ quyền hành sử giáo hóa vạn tộc! Lúc ấy, vó ngựa Đại Tần đi đến đâu, nơi đó sẽ có người Nho gia truyền đạo! Mà Tắc Hạ Học Cung là đại bản doanh của Nho đạo, là nơi các hiền nho hướng đến! Vào thời Thượng Cổ, ba đại tế tửu của Tắc Hạ Học Cung tùy tiện một người đều có thực lực diệt một giới! Chỉ có điều theo sự sụp đổ của Đại Tần Hoàng Triều, vị Thánh Hoàng đầu tiên vẫn lạc, Nho gia không còn thực lực như xưa, Tắc Hạ Học Cung cũng mất đi uy phong ngày trước! Nhưng Tắc Hạ Học Cung đã truyền lại ba kiện chí bảo này, nếu không có Thái Hoàng kiếm ở đây, dù là Vương gia khi đối mặt với Tắc Hạ Học Cung cũng phải cân nhắc một chút!"
"Ba đại chí bảo của Nho gia quả nhiên không tầm thường!" Vương Đằng mắt lạnh nhìn ba người nói: "Nhưng lực lượng của các ngươi có thể thôi động chúng được mấy lần nữa!"
"Thái Hoàng kiếm, giết cho ta!" Vương Đằng hét lớn một tiếng.
Thái Hoàng kiếm lại lần nữa gào thét, mang theo khí thế bàng bạc, kiếm khí sắc bén, lại một lần nữa lao thẳng đến tam đại tế tửu của Tắc Hạ Học Cung.
Khổng Phú ba người nhìn nhau, lần nữa thôi động tam đại chí bảo trên đỉnh đầu.
Ầm!
Sau một tiếng nổ, thân hình ba người lại lần nữa nhanh chóng lùi lại. Ánh sáng phát ra từ tam đại chí bảo trên đỉnh đầu cũng trở nên ảm đạm đi rất nhiều. Mà sự chỉ huy Thái Hoàng kiếm của Vương Đằng cũng dần có chút lực bất tòng tâm. Dù sao hắn cần không ngừng rót lực lượng vào Thái Hoàng kiếm, mà như một sự trao đổi, Thái Hoàng kiếm sẽ ra tay vì hắn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, khi hắn còn chưa bắt được tam đại tế tửu của Tắc Hạ Học Cung thì có lẽ còn chưa cần đến Thái Hoàng kiếm ra tay, chính hắn sẽ bị hút cạn lực lượng. Nên biết, Thái Hoàng kiếm là Đế binh tuyệt thế, cho dù Vương Đằng đã từng suýt chút thành đạo, trở thành Đại Đế. Nhưng hắn vẫn chưa phải là Đại Đế, năng lượng mà Thái Hoàng kiếm cần lại quá mức khổng lồ, khiến hắn có chút không chịu nổi. Ngay khi Vương Đằng lại tăng lực quán thâu, muốn lần nữa chém ra một kiếm, hy vọng có thể công phá phòng hộ chí bảo của đối phương. Ba Đại Thánh vương đỉnh phong khác lại hạ xuống đối diện Vương Đằng. Không nói hai lời liền hướng về phía Vương Đằng tiến công. Khổng Phú ba người thấy vậy cũng vội né người ra sau Vương Đằng, dùng ba đạo chí bảo ngăn cản Thái Hoàng kiếm. Ba người cũng không hề cố kỵ hướng về phía Vương Đằng mà giết tới. Sáu Đại Thánh vương đỉnh phong cùng nhau tấn công khiến Vương Đằng liên tục lùi lại. Nếu không phải hắn phải khống chế Thái Hoàng kiếm, hao phí quá nhiều lực lượng, đối mặt với sự vây công của sáu Đại Thánh vương đỉnh phong, hắn cũng sẽ không chật vật đến thế này. Chỉ là tính nghìn tính vạn, hắn lại không ngờ rằng tam đại tế tửu của Tắc Hạ Học Cung lại có thể hoàn toàn mở ra được tam đại chí bảo. Vốn muốn tốc chiến tốc thắng, lúc này hắn cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.
"Ba người các ngươi là ai?" Vương Đằng vừa phải liên tiếp ngăn cản sự vây công của sáu người vừa vội hỏi ba gương mặt lạ mới xuất hiện kia. Đối phương cũng là Thánh Vương đỉnh phong, có thể đạt đến trình độ này, ở Thiên Linh Giới chắc hẳn phải có danh tiếng rất cao mới đúng. Bản thân không biết, vậy thì có chút trái lẽ thường.
"Chúng ta là ai, ngươi không cần phải để ý!" Một người cười lạnh một tiếng: "Ngươi chỉ cần biết rằng chúng ta đều là thần dân Đại Tần là được!"
"Lúc này các ngươi dám liên luỵ vào, chẳng lẽ không sợ tương lai sẽ bị thanh toán sao?" Vương Đằng lạnh giọng hỏi: "Gia tộc riêng của các ngươi đều từ thời kỳ Thượng Cổ sống sót đến bây giờ, chẳng lẽ không sợ bị hủy diệt hoàn toàn sao?"
"Nếu như chúng ta sợ, đã không đến đây rồi!" Một người khác không chút do dự hồi đáp: "Chúng ta đã đến thì không có gì phải sợ cả!"
"Vương gia ngươi là con dân của Đại Tần Hoàng Triều, vậy mà mưu toan hủy diệt Đại Tần, xóa bỏ ân điển Đại Tần ban cho các ngươi năm xưa, đáng chết!" Một người khác cười lạnh nói. Rồi lại một lần nữa lao về phía Vương Đằng tấn công.
Ba người cùng tam đại tế tửu của Tắc Hạ Học Cung mạnh mẽ tấn công Vương Đằng. Đồng thời, Khổng Phú ba người dùng chí bảo của Tắc Hạ Học Cung để áp chế Thái Hoàng kiếm, khiến đối phương không cách nào liên lạc được với Thái Hoàng kiếm, đánh Vương Đằng trở tay không kịp. Tuy không khiến Vương Đằng bị thương nặng, nhưng cũng làm cho hắn bị thương không nhẹ. Sáu người mang theo khí thế khổng lồ, bao vây Vương Đằng lại. Ngay lúc sáu người muốn dùng lực lượng mạnh nhất tấn công đối phương một lần nữa. Vương Đằng hét lớn một tiếng, tiếng rống vang vọng đất trời, từ trong cơ thể bùng nổ ra một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, đánh văng sáu người ra ngoài. Tiếp theo, xé toạc không gian phía sau rồi lao mình vào bên trong, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ, bỏ trốn thật xa. Khiến bảy tên Thánh Vương của Vương gia đứng ngây ngốc ngay tại chỗ. Một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nóng nảy hét lớn một tiếng: "Gia chủ chúng ta thì phải làm sao?" Đáng tiếc lúc này đã không còn ai trả lời bọn họ. Ngay khi bọn họ muốn rời đi, Tôn Vượng mang theo năm Thánh Vương khác của Nghịch Lưu Thành đã chặn đường lui của bọn họ. Mặt khác, lại còn tươi cười nhìn bọn họ.
Sau khi Vương Đằng rời đi, Thái Hoàng kiếm vốn bị áp chế đã bộc phát ra ánh sáng thông thiên, kiếm khí chém phá hư không, thoát khỏi sự áp chế của tam đại chí bảo Tắc Hạ Học Cung rồi bay đi. Hướng Thái Hoàng kiếm rút lui cũng không phải là về phía Vương gia, mà là tiến vào một cấm địa. Tần Phong nhìn thấy hết thảy, miệng lẩm bẩm nói: "Nàng vốn giai nhân, sao lại thành giặc!" Sau đó thở dài một tiếng rồi chuyển sang chiến trường khác. Lúc này, Tôn Vượng dẫn năm Đại Thánh Vương của Nghịch Lưu Thành chặn đường lui của bảy Thánh Vương của Vương gia. Trên mặt bảy người tràn ngập sự tuyệt vọng. Bọn họ sớm đã bị thương nặng, chỉ tính mỗi Tôn Vượng mấy người thôi thì bọn họ đã không phải đối thủ, hơn nữa, Đại Tần lại có nhiều Thánh Vương đỉnh phong đến đây giúp đỡ như vậy, gia chủ lại bỏ rơi bọn họ một mình bỏ chạy, điều này lại càng khiến bọn họ thêm tuyệt vọng. Bọn họ không nghĩ ra được cách nào để phá vỡ thế bế tắc này. Đúng lúc này, Tần Vũ Dương hét lớn một tiếng: "Giết bọn chúng." Không đợi Tôn Vượng sáu người ra tay, phe cùng Tắc Hạ Học Cung cùng đi đã dẫn đầu xông về phía bảy người để giết. Bọn họ đều đến đây để tìm chỗ nương tựa. Bên phe mình, Thánh Vương đỉnh phong đều đã xuất thủ, vậy thì bọn họ cũng cần phải đưa ra một phần nhập đội có giá trị. Bảy Thánh Vương của Vương gia rất nhanh bị đám người chém giết. Vương Đằng vừa đáp xuống Vương gia thì đèn mệnh của bảy Thánh Nhân Vương gia liền liên tiếp vỡ nát. Vương Đằng cuối cùng cũng không chịu nổi sự đả kích như vậy, một ngụm máu tươi phun ra, trong mắt mang theo ác độc vô tận, hét lớn một tiếng: "Tần Vũ Dương, bản gia chủ thề nhất định phải diệt Đại Tần Hoàng Triều của ngươi, diệt Tần gia phụ tử nhà ngươi, diệt hết tất cả những kẻ có liên quan tới các ngươi!" Sau khi Vương Đằng phát tiết xong cơn giận của mình thì không tranh thủ thời gian chữa thương mà lại lao về phía Thái Hồ, cấm khu duy nhất ở Đông Vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận