Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 481: Xông chính là các ngươi cấm khu, bản thiếu gia muốn đánh mười cái Chí Tôn

Tần Phong, xông vào cấm khu của các ngươi đấy, bản thiếu gia muốn đánh mười Chí Tôn, khiến những Chí Tôn đang ẩn nấp trong bóng tối ngây người. Đối phương vậy mà đã sớm phát hiện ra chúng ta? Hắn chỉ là một kẻ phàm nhân, trên người không hề có tu vi, vì sao có thể phát hiện ra chúng ta! Xem ra đối phương cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài! “Mau nhìn, đối phương đối mặt với một Đại Yêu cấp Thánh đỉnh phong vậy mà không hề hoảng hốt!” Một Hắc Ám Chí Tôn chỉ vào Tần Phong nói: “Hơn nữa còn thản nhiên đi bộ như vậy, đối phương khẳng định có thực lực rất sâu!""Vì sao chúng ta không cảm nhận được bất kỳ khí tức tu sĩ nào trên người đối phương, phải có tu vi cao thâm đến mức nào mới có thể che giấu được cảm giác của chúng ta?" Một Chí Tôn khác vội vàng nói: "Điều này không phù hợp với lẽ thường!""Chẳng lẽ tu vi của đối phương đã sớm vượt qua chúng ta?" Một Chí Tôn khác vẻ mặt bất khả tư nghị nói: "Vừa rồi tiểu nữ hài kia lúc tiến vào, ánh sáng trắng thánh khiết trên người nàng liền có thể xua tan Hắc Ám Chi Lực, người có thể đi cùng với hạng người như vậy há có thể là hạng xoàng xĩnh!"“Đừng làm tăng chí khí người khác, diệt uy phong của mình!” Cấm Khu Chi Chủ quát lớn khi những Chí Tôn này đang nhao nhao nhốn nháo: “Rốt cuộc đối phương có tu vi hay không, chẳng phải lát nữa chúng ta sẽ biết ngay thôi sao? Các ngươi có phải bị Tần Vũ Dương và Huyền Phượng Nữ Đế dọa choáng váng rồi không, nếu như Thiên Linh Giới thật sự có người có tu vi siêu việt các ngươi nhiều như vậy, sao lại vắng vẻ vô danh như thế! Bọn họ có phải là cao thủ thật sự hay không thì chờ con Hung thú kia xông lên, thử một chút là biết!” Chưa để Cấm Khu Chi Chủ nói hết lời, con Hắc Ám Đại Yêu cấp Thánh Vương đỉnh phong kia đã lao đến trước mặt Tần Phong. Nó há cái miệng to như chậu máu, gầm lên một tiếng, há miệng muốn cắn hai người bọn họ vào bụng. "Hừ!" Tần Phong hừ lạnh một tiếng: "Súc sinh nhỏ bé, lại còn dám ngang ngược trước mặt bản thiếu gia, chết đi!" Tần Phong đấm một quyền vào trán của đối phương. Ngay lúc nắm đấm của hắn vung ra, ánh sáng vàng vô biên bộc phát. Huyết khí của Tần Phong cả người như cầu vồng, chiến ý ngút trời. Một quyền qua đi, thân thể con Hắc Ám Đại Yêu kia hóa thành một đoàn sương máu. “Ta thao!” Mười mấy tên Hắc Ám Chí Tôn thấy cảnh này đồng loạt buột miệng chửi tục. "Lại là Đại Thành Thánh Thể!" "Một đời này sao lại có nhiều Đại Thành Thánh Thể như vậy?""Bây giờ Thượng Cổ Thánh Thể đại thành làm hàng loạt sao, tùy tiện lôi ra một tiểu tử xấu xí lại là Thánh Thể đại thành!" Mười mấy Hắc Ám Chí Tôn mắt nhìn thẳng Tần Phong, ngay cả Cấm Khu Chi Chủ cũng có chút bất lực. Chuyện này là sao, năm nay Thái Hồ Cấm Khu của bọn hắn là phạm Thái Tuế sao, liên tiếp có Đại Thành Thánh Thể xâm nhập cấm khu của bọn họ. Còn có thiên lý sao, còn có vương pháp à. Sau khi Tần Phong một quyền đánh nổ con Hắc Ám Đại Yêu trước mặt, ánh mắt xuyên qua bóng tối vô tận, nhìn thẳng vào mười mấy Chí Tôn đang nấp trong bóng tối. Hắn lớn tiếng nói: “Các ngươi còn định trốn chui trốn nhủi đến bao giờ!” Ánh mắt Tần Phong bắn ra một tia kim quang, bóng tối lùi lại. Mười mấy tên Hắc Ám Chí Tôn lộ thân hình ra. “Tiểu tử đừng có càn rỡ, dám xâm nhập Thái Hồ Cấm Khu của ta, còn dám khiêu chiến chúng ta là Chí Tôn, đúng là không coi ai ra gì!” Một Chí Tôn bước lên một bước, đến trước mặt Tần Phong. Sau khi đối phương lộ ra Đại Thành Thánh Thể, Chí Tôn của Thái Hồ Cấm Khu biết rằng bọn họ không thể ẩn nấp được nữa. Đối phương có thực lực có thể tranh phong với Đại Đế, muốn phát hiện ra bọn họ dễ như trở bàn tay. Ẩn nấp nữa chỉ khiến đối phương coi thường. Chi bằng cứ đứng ra thoải mái. “Nếu như bản thiếu gia coi các ngươi ra gì thì ta đã không tiến vào trong cấm khu rồi!” Tần Phong lạnh lùng nhìn đối phương khiêu khích nói: “Quay về đi, ngươi không phải đối thủ của ta, gọi tất cả người ở kia ra đây, bản thiếu gia muốn đánh mười Chí Tôn!""Tiểu tử, đừng tưởng mình là Đại Thành Thánh Thể là có thể ngang ngược trong cấm khu của ta như thế!" Tên Hắc Ám Chí Tôn giận dữ nói: “Chúng ta muốn giết ngươi dễ như trở bàn tay!” "Các ngươi muốn giết ta, đó là chính ngươi nói!" Tần Phong khẽ mỉm cười, rồi nói: “Ta nói cho ngươi biết, bản thiếu gia có chỗ dựa! Nếu như các ngươi không muốn Thái Hồ Cấm Khu bị người khác làm long trời lở đất, tốt nhất các ngươi gọi chín mạng Chí Tôn khác tới đây, đứng đó để bản thiếu gia giết! Nếu không giết đủ mười Chí Tôn thì khó lòng xả mối hận trong lòng của bản thiếu gia!” “Tiểu tử càn rỡ, chết đi!” Mười mấy Chí Tôn nghe thấy Tần Phong nói lập tức nổi giận. “Ngươi cho rằng ngươi là ai, dù ngươi có chỗ dựa thì thế nào, Thiên Linh Giới này còn có ai có thể động vào Thái Hồ Cấm Khu của ta! Ngươi có mang cả Huyền Phượng Nữ Đế đến đây hôm nay cũng không thể mang ngươi đi! Hôm nay ngươi phải chết!" Chí Tôn kia nói xong, nén giận ra tay. Một chưởng hướng thẳng vào Tần Phong đánh tới. "Cha ta là Tần Vũ Dương!" Tần Phong ung dung hỏi: "Chỗ dựa này đã đủ cứng chưa! Nghe nói hai tháng trước, cha ta một mình xông vào cấm khu không những giết mấy Chí Tôn của các ngươi, mà còn lấy đi ba cây Trường Sinh Dược! Cha ta có thể giết được sáu tôn Chí Tôn của các ngươi, vậy thì bản thiếu gia làm con của hắn cũng phải giết được mười Chí Tôn của các ngươi, hao tốn mười cây Trường Sinh Dược của các ngươi, nếu không thì bản thiếu gia và các ngươi không xong!” “Khẩu khí thật lớn, Trường Sinh Dược trên đời hiếm có, ngay cả cấm khu của ta cũng không có mười cây, ngươi còn đòi không xong với chúng ta, cho dù Tần Vũ Dương đến, chúng ta cũng muốn tiễn hai cha con ngươi lên trời! Hôm nay bản tôn sẽ giết con của hắn trước, sau này sẽ giết Tần Vũ Dương, ta xem chỗ dựa của con hắn sẽ báo thù thế nào!" Tên Chí Tôn kia nói xong không chút do dự, giáng cự chưởng xuống. Tần Phong đối diện với một chưởng này không hề hoảng loạn. Trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm. Trường kiếm cắm trong vỏ kiếm, giống như sắt vụn, không hề có bất kỳ kiếm khí nào tỏa ra ngoài. Tần Phong chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thấy trường kiếm trong tay vậy mà không có lưỡi kiếm. Trên đó không có một tia ánh sáng. Cho dù là như vậy, Cấm Khu Chi Chủ cùng mười mấy Hắc Ám Chí Tôn kia nhìn thấy thanh trường kiếm bình thường không có gì đặc sắc này, cũng đều co rút con ngươi lại. Thanh kiếm này tuy chưa luyện chế hoàn toàn nhưng ẩn chứa lực lượng bên trong khiến bọn họ cảm thấy một nỗi run sợ trong lòng. Không sai, thứ Tần Phong cầm trong tay chính là Đại La Kiếm Thai. Thanh kiếm này do Tiên Đế đệ nhất của thiên địa luyện thành, là Đế Kiếm của đối phương. Đế này không phải là Đại Đế tầm thường, mà là Tiên Đế. Người có tu vi càng cao, càng có thể nhìn ra kiếm thai này bất phàm. Tần Phong ném vỏ kiếm trong tay đi, bước một bước dài ra. Một tay nắm chuôi kiếm, một tay nâng thân kiếm. Miệng gào lớn một tiếng: "Nhất kiếm Cách Thế!" Đại La Kiếm Thai tản ra tiếng kiếm ngân vang tận mây xanh. Tần Phong quanh thân tiếng kiếm ngân vang liên miên không dứt. Một đạo kiếm quang màu đỏ như tia laser phóng về phía xa. Tần Phong một kiếm vung ra, kiếm mang màu đỏ lao thẳng vào cự chưởng che trời của đối phương. Oanh! Kiếm mang màu đỏ xé toạc bàn tay được ngưng tụ từ linh lực của đối phương. Một kiếm lao thẳng vào đối phương. Kiếm mang giống như chém đậu phụ, trong nháy mắt mở ra vòng bảo hộ linh lực quanh người đối phương. Khi kiếm mang đến gần Hắc Ám Chí Tôn kia, sinh cơ của đối phương xói mòn với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Mái tóc đen nhánh ban đầu, trong nháy mắt trở nên hoa râm. Sau khi kiếm khí xuyên qua người hắn, thân thể và linh hồn của Chí Tôn kia bị kiếm mang màu đỏ bào mòn hầu như không còn. Thân thể biến thành một nắm đất vàng, rơi xuống mặt hồ, sau đó chìm xuống đáy hồ. Đây chính là thực lực của Tần Phong, một kiếm miểu sát một Chí Tôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận