Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 523: Giao ra Thôn Phệ Chí Tôn

Đương nhiên, Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ không thể nào như đứa trẻ con cãi nhau, cùng Tần Vũ Dương nói những chuyện tào lao không quan trọng này. Trong lòng thì tức giận nhưng không nói ra. Mà lại cực kỳ bực dọc đáp lại: "Ngươi đường đường là Hoàng đế Đại Tần, một tiếng chào hỏi cũng không có, đã xâm nhập vào cấm khu của ta, như vậy quá không có lễ phép rồi!" Tần Vũ Dương khẽ cười nói: "Nếu như là tiến vào cấm khu khác, trẫm có lẽ sẽ lớn tiếng chào hỏi, nhưng Lôi Hạ cấm khu các ngươi trước kia đã từng muốn g·iết trẫm, vậy tại sao trẫm còn phải cho các ngươi sắc mặt tốt mà nhìn! Trẫm sở dĩ nói là đến làm khách, chỉ là nể mặt Lôi Hạ cấm khu các ngươi thôi!" "Mặt mũi là có kiểu cho như vậy sao?" Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ lạnh giọng nói: "Ta thấy ngươi đang hung hăng càn quấy thì có, có phải muốn giống như lúc trước tiến vào Thái Hồ cấm khu, muốn cướp đoạt tài nguyên Lôi Hạ cấm khu ta hay không! Bổn tôn chủ nói cho ngươi biết, ngươi đánh sai chủ ý rồi, đừng nói Lôi Hạ cấm khu ta không đắc tội gì ngươi, cho dù Lôi Hạ cấm khu ta thật sự có làm gì ngươi, ngươi xông vào như thế, Bổn tôn chủ coi như là chém g·iết ngươi ngay tại chỗ, ngươi cũng là c·hết vô ích! Huống chi Lôi Hạ cấm khu ta và ngươi không có oán hận, lại càng không có ý định muốn g·iết ngươi! Bổn tôn chủ khuyên ngươi mau chóng rời đi, nếu không đừng trách Bổn tôn chủ ra tay vô tình!" Đối với việc đối phương ra lệnh đuổi khách, Tần Vũ Dương không có bất kỳ ý muốn rời đi nào. Vẫn cứ cưỡi trên lưng thượng cổ hung thú Quy Ngưu, bình chân như vại ngồi ở chỗ cũ. Nói với Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ: "Trẫm đã nể mặt Lôi Hạ cấm khu các ngươi rồi, các ngươi nhất định phải chấp nhận! Nếu như đã vạch mặt nhau rồi, thì đừng trách trẫm đại náo Lôi Hạ cấm khu các ngươi! Ngươi là cấm khu Chi Chủ, cũng không muốn nhìn thấy toàn bộ cấm khu của ngươi đi vào vết xe đổ của Thái Hồ cấm khu và Nam Vực cấm khu chứ! Không nên chuyện gì cũng nói một cách đường hoàng như vậy! Trẫm nói Lôi Hạ cấm khu các ngươi từng muốn g·iết trẫm, trẫm thật sự không hề oan uổng các ngươi! Ngươi có nhớ rõ trong cấm khu của ngươi có một Thôn Phệ Chí Tôn không! Đối phương trước đây cũng là một phương lực chiến Cửu Thiên Thập Địa vô thượng Đại Đế, từng nhiều lần trấn áp hắc ám náo động! Chỉ là lúc tuổi thọ gần hết, bị mê hoặc tự c·h·é·m một đao, từ đó rơi vào hắc ám! Trẫm nhận được tin tức, Thôn Phệ Chí Tôn chính là người của Lôi Hạ cấm khu các ngươi!" Lúc Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ nghe đến Thôn Phệ Chí Tôn thì biến sắc. Mặc dù Chí Tôn dưới trướng của hắn không ít, nhưng mỗi một tên Chí Tôn hắn đều nhớ rõ. Dù sao đại bộ phận Chí Tôn đều là do chính hắn mê hoặc đến. Đồng thời việc đối phương tự cao tu vi, tu luyện Hắc Ám Chi Lực cũng do hắn truyền dạy. Thôn Phệ Chí Tôn hắn đương nhiên nhớ rõ. Chỉ bất quá đối phương từ rất lâu trước đó, đã cảm ứng được khí tức Thánh Hoàng đầu tiên của t·h·i·ê·n cổ, muốn nuốt chửng t·à·n hồn của đối phương, để bản thân tiến thêm một bước. Đến một tiếng chào hỏi cũng không có, liền đi xuống dưới, tiến về thế tục giới. Lâu như vậy vẫn không có tin tức, đồng thời đối phương cũng không trở về Lôi Hạ cấm khu. Mà lại lúc đối phương vừa mới đi không lâu, Hắc Ám Chi Lực đối phương lấy được từ người của hắn liền trở về trong cơ thể của hắn. Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ liền biết đối phương đã c·h·ế·t rồi. Mà Tần Vũ Dương bây giờ lại tìm tới Lôi Hạ cấm khu, muốn tìm một Chí Tôn đã sớm c·h·ế·t, còn nói không phải đến l·ừ·a đ·ảo sao? Nhưng lý do đối phương tìm rất hay. Hắn cũng biết lúc trước Thôn Phệ Chí Tôn xuống thế tục giới, hơn nữa còn cùng Tần Vũ Dương xảy ra xung đột. Lúc đối phương nhắc tới Thôn Phệ Chí Tôn, Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ biết mình không có cách nào phản bác. Bản thân không muốn để người khác chiếm t·i·ệ·n nghi, lại muốn giữ gìn tôn nghiêm của Lôi Hạ cấm khu, xem ra một trận đại chiến là không thể tránh khỏi. Nhưng Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ không muốn bị quản thúc như thế, sau khi suy nghĩ một hồi liền nói với Tần Vũ Dương: "Cấm khu ta địa linh nhân kiệt, một vài Đại Đế muốn gia nhập vào cấm khu ta cũng là chuyện thường tình, bản tôn suy nghĩ kỹ một hồi, đúng là có một người gọi là Thôn Phệ Chí Tôn thì sao chứ, đối phương cũng không hề có xung đột gì với vị Hoàng đế Đại Tần các ngươi đi! Đối phương chỉ là một Chí Tôn tự c·h·é·m mà thôi, sao có thể g·iết được ngươi Tần Vũ Dương!" "Ta muốn chính là câu nói này của ngươi!" Khóe miệng Tần Vũ Dương mỉm cười, sau đó liền nói: "Ngươi thừa nhận cấm khu của các ngươi có một người gọi Thôn Phệ Hắc Ám Chí Tôn là tốt rồi! Hôm nay trẫm chính là đến tìm hắn! Năm đó trẫm ở thế tục giới, tu vi còn chưa cao lắm, hắn đã xuống thế tục giới muốn g·iết trẫm, may mắn trẫm tránh nhanh nên mới t·r·ố·n thoát được một kiếp! Hôm nay trẫm đã thành Đại Đế, có năng lực báo mối t·h·ù năm đó, ngươi mau giao hắn ra đây, trẫm muốn g·iết sạch mối sỉ nhục năm đó!" "Đi chết đi nhà ngươi!" Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ trong lòng mắng to một tiếng: "Thôn Phệ Chí Tôn lúc xuống thế tục giới thì đã bị các ngươi chém g·iết rồi! Bây giờ lại xâm nhập vào Lôi Hạ cấm khu ta, đòi một kẻ đã sớm bị diệt không còn cả cặn bã với Bổn tôn chủ, đúng là ngang ngược!" Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ âm thầm tức giận nhìn Tần Vũ Dương, càng nghĩ hắn càng thấy đối phương tiến vào cấm khu của mình, lôi chuyện này ra nói, chính là vì có thể quang minh chính đại cướp đoạt một ít lợi ích. Đối với mấy thứ như Trường Sinh Dược hay một chút tài nguyên tu luyện, hắn cũng không để vào mắt. Nhưng Tần Vũ Dương lại ngang nhiên xâm nhập vào Lôi Hạ cấm khu, chẳng phải khiến cho ngũ đại cấm khu còn lại và cả mọi người trong thiên Linh Giới chê cười hay sao. Sau này Lôi Hạ cấm khu còn mặt mũi nào, uy nghiêm nào nữa. Còn có thế lực nào sẽ sợ Lôi Hạ cấm khu của bọn hắn chứ. "Bản tôn không hiểu ngươi đang nói cái gì!" Lôi Hạ cấm khu Chi Chủ tức giận nói: "Thôn Phệ Chí Tôn đã sớm vẫn lạc, làm sao có thể ra tay với ngươi được! Tần Vũ Dương ngươi muốn vu oan Lôi Hạ cấm khu ta thì cũng phải tìm một lý do cho hay vào, lôi một kẻ c·h·ế·t đi rồi ra nói, thật không tránh khỏi quá nực cười! Lôi Hạ cấm khu ta mặc dù xưa nay không tranh quyền thế, nhưng cũng không phải là dạng dễ bị trêu chọc! Nếu như ngươi còn dám vũ nhục Lôi Hạ cấm khu ta, đừng trách Bổn tôn chủ chém g·iết ngươi ở đây!" "Khi thì nói Thôn Phệ Chí Tôn là người của Lôi Hạ cấm khu, bây giờ lại bảo đối phương c·h·ế·t rồi!" Tần Vũ Dương không chút khách khí nói: "Ta thấy ngươi đang bao che cho đối phương thì có! Hôm nay Thôn Phệ Chí Tôn ngươi nhất định phải giao ra đây, không giao cũng phải giao! Nếu không thì đừng trách trẫm diệt cả Lôi Hạ cấm khu của ngươi!" Tần Vũ Dương vừa nói, Quy Ngưu bên dưới cũng phối hợp cực kỳ ăn ý. Lập tức phát ra một âm thanh vang trời gầm lên một tiếng. Sấm sét vô tận từ khắp nơi tụ lại vào thân thể nó, khiến Quy Ngưu và Tần Vũ Dương được tắm trong sấm sét. Tức thì uy phong lẫm liệt, bá khí vô cùng. Đồng thời lôi đình chi lực nồng đậm trong Lôi Hạ cấm khu vừa vặn lại phù hợp với sấm sét trên người Quy Ngưu. Khiến cho nó trong nháy mắt có thể thao túng lượng sấm sét mạnh hơn gấp mấy lần bình thường. Lôi đình chi lực bao phủ trong vòng trăm dặm, đám hơn mười Hắc Ám Chí Tôn vốn đang vây khốn Tần Vũ Dương. Khi cảm nhận được s·á·t khí nồng đậm trên người Tần Vũ Dương liền lập tức lách mình tránh về phía xa. Dù sao có cấm khu Chi Chủ ở đây, không cần bọn chúng phải liều c·h·ết, bọn chúng mười mấy người này chỉ cần nhìn Tần Vũ Dương và Quy Ngưu phía dưới là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận