Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 505: Giết Chí Tôn như giết chó

Tần Thắng Nam nhìn thanh trường kiếm trong tay mình run rẩy không ngừng, phát ra tiếng rên rỉ, đau lòng không thôi. Nàng trực tiếp thu thanh trường kiếm vào. Thanh trường kiếm này mặc dù không phải Linh khí lợi hại gì ghê gớm. Nhưng là chuôi kiếm này từ khi nàng tu hành đến nay, luôn đi theo mình. Sau khi đến Thiên Linh Giới, lại được nàng dung nhập những vật liệu tốt nhất khác nhau để tôi luyện. Có thể nói, chuôi kiếm này đã sớm tâm ý tương thông với nàng. Nàng khẳng định không muốn nhìn thấy nó bị Đế binh của đối phương hủy hoại. Tần Thắng Nam chuẩn bị dùng bàn tay của mình đón lấy Đế binh đối phương đang oanh đến. Linh lực trong cơ thể nàng giống như sông cuộn trào, không ngừng dâng lên. Đẩy khí thế của nàng lên một cảnh giới chưa từng có. Khí thế khổng lồ bao phủ toàn bộ Nam Vực. Khiến cho sinh linh trên mảnh đất bát ngát Nam Vực này rung động không thôi. Đồng thời, Vô Thượng kiếm Thể mở ra, kiếm mang sáng chói phóng lên trời. Hội tụ thành một thanh trường kiếm vô hình xuất hiện trong tay nàng. Tần Thắng Nam lạnh lùng nhìn Đế binh đối phương lao xuống. "Chém!" Một kiếm chém ra từ vô hình chi kiếm. Kiếm mang thông thiên xuất hiện, chém xuống phía trên Đế binh. Lực lượng mang theo trên Đế binh bị một kiếm của nàng trảm phá. Tần Thắng Nam cả người hóa thành một đạo kiếm quang, xuất hiện trước mặt Đế binh. Một chưởng đánh lên phía trên Đế binh. Oanh! Một tiếng rên rỉ vang lên, Đế binh theo Hắc Ám Chí Tôn vô tận năm tháng bị kiếm quang trên tay nàng chặt đứt. Ngay lúc hai đoạn Đế binh sắp bỏ chạy. Tần Thắng Nam hét lớn một tiếng, tóc dài bay lên. Một mảnh kiếm quang vẩy xuống, bao phủ lấy hai đoạn Đế binh. Ma diệt lực lượng cùng ý thức trên Đế binh. Nàng cầm hai đoạn Đế binh nhìn một chút. "Tài liệu tốt, vừa vặn có thể dùng để rèn lại trường kiếm của ta!" Tần Thắng Nam không chút khách khí thu Đế binh của Hắc Ám Chí Tôn vào. Đế binh liên kết với ý thức của mình bị người chặt đứt, ý thức bị diệt khiến Hắc Ám Chí Tôn này bị trọng thương. Một ngụm máu đen phun ra. Làm khí thế của hắn không ngừng suy giảm. Dung nhan già nua, thân thể không ngừng biến chất. Thân thể vốn thẳng tắp, với tốc độ mắt thường có thể thấy được héo hon đi. A! ! ! ! ! ! ! ! ! Một tiếng phẫn nộ gầm lên truyền đến. Hắc Ám Chí Tôn trước mắt biến điên cuồng không thôi. "Cho ta cực điểm thăng hoa!" Theo tiếng gầm lớn của hắn. Vô tận lực lượng bộc phát ra ngoài cơ thể, cuối cùng cũng ngăn được thân thể già yếu của hắn. Khí tức Đại Đế tràn ngập toàn trường. Có lẽ bởi vì thân thể quá già yếu nên lực lượng khổng lồ này khiến hắn không khống chế được. Khí tức có chút bối rối. Hắc Ám Chi Lực trên người không ngừng khuếch tán ra ngoài. Những người của thế lực Nam Vực sợ hãi, vội vàng lùi về phía sau. Sợ nhiễm phải Hắc Ám Chi Lực của đối phương, mà bị đồng hóa thành sinh vật hắc ám. "Ngươi dám hủy Đế binh của bản tôn!" Hắc Ám Chí Tôn mặt không ngừng vặn vẹo, điên cuồng nói: "Hôm nay bản tôn coi như chết, cũng phải đem ngươi xé thành tám mảnh, tất cả mọi người ở đây đều phải chôn cùng với bản tôn!" Nói xong, thân thể hắn mang theo vô tận Hắc Ám Chi Lực, lao về phía Tần Thắng Nam. "Muốn giết bà cô, ngươi còn chưa đủ khả năng!" Tần Thắng Nam hừ lạnh một tiếng. Đối mặt với một Hắc Ám Chí Tôn cực điểm thăng hoa, nàng hoàn toàn không sợ hãi. Vô Thượng kiếm Thể gia trì trên người. Vô tận kiếm quang phóng lên trời. Tần Thắng Nam cũng lao về phía Hắc Ám Chí Tôn sau khi cực điểm thăng hoa. Oanh! ! ! ! Tốc độ của hai người cực nhanh. Khiến cho tất cả mọi người phía dưới chỉ cảm thấy hoa mắt, không thấy gì cả. Người có thể thấy rõ chi tiết giao đấu của hai người, trong toàn bộ Thiên Linh Giới chỉ có một số ít người. Bọn họ là Huyền Phượng Nữ Đế Thượng Quan Uyển Nhi, Tần Phong, Tần Vũ Dương, cùng các Chí Tôn của bảy đại cấm khu. Còn những người khác, chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại. Bên tai truyền đến âm thanh binh khí va chạm. Mười giây sau, thân hình hai người hiện ra. Tần Thắng Nam cả người hóa thành kiếm quang thông thiên, chiếu rọi lên người Hắc Ám Chí Tôn kia. Kiếm quang phá vỡ hắc ám của đối phương, làm tiêu tan Hắc Ám Chi Lực. Khiến hắn không ngừng phát ra tiếng gào thét thống khổ. Oanh! Theo một tiếng nổ thông thiên triệt địa vang lên. Hắc Ám Chí Tôn cực điểm thăng hoa kia bị kiếm quang trên người Tần Thắng Nam phân giải thành vô số mảnh vụn. Theo kiếm ý của nàng tăng lên, đối phương bị cắt thành vô số mảnh vụn rồi hóa thành tro bụi. Theo gió trôi về phương xa. Tần Thắng Nam nhẹ nhàng đáp xuống, khóe miệng mang theo nụ cười. Vỗ vỗ hai tay: "Đánh xong rồi, kết thúc công việc!" Lúc này, Tần Phong đến bên cạnh Tần Thắng Nam, tự tin đánh giá đối phương, phát hiện nàng không bị thương mới thở phào một hơi. Hắn xu nịnh nói với Tần Thắng Nam: "Nhị tỷ bá khí quá, ta còn tưởng Hắc Ám Chí Tôn lợi hại lắm, hóa ra vẫn bị tỷ tỷ đánh ngã dễ như trở bàn tay!" "Vẫn là tiểu đệ ngươi biết nói chuyện!" Tần Thắng Nam cười, nhẹ xoa đầu Tần Phong. Đối với Tần Phong, nàng có vô hạn sủng ái. Bây giờ cuối cùng nàng đã có năng lực bảo vệ em trai mình, trong lòng tự nhiên vui vẻ vô cùng. "Cái kiểu nói này mà gọi là tiếng người sao, một tôn Chí Tôn cực điểm thăng hoa cứ như vậy bị giết! Còn nói như thế nhẹ nhàng, Chí Tôn cực điểm thăng hoa nhưng là có thực lực Đại Đế!" "Sao có thể tùy tiện bị giết được chứ, lại còn bị một người chỉ có tu vi Thánh Vương đỉnh phong chém giết!" "Chẳng lẽ thế giới này đã thay đổi sao?" "Hắc Ám Chí Tôn cũng có thể chém giết!""Nếu thật vậy, cấm khu Thiên Linh Giới đã sớm không tồn tại, còn có thể lưu đến bây giờ sao?" Người của các thế lực đã thần phục cấm khu Nam Vực, âm thầm bĩu môi. Nhưng lại không dám nói ra suy nghĩ của mình. Ngược lại đều như Tần Phong, tiến lên nịnh nọt: "Nhị công chúa uy vũ, tu vi thông thiên triệt địa, dễ dàng chém giết một hắc ám chi tôn cực điểm thăng hoa, diệt trừ cấm khu hắc ám đã nằm trong tầm tay, Đại Tần uy vũ, Nhị công chúa uy vũ!" "Các ngươi không cần nịnh bợ!" Tần Thắng Nam tức giận nói với đám người Nam Vực: "Bà cô đây có bao nhiêu cân lượng tự mình biết, nếu các ngươi còn dám không che miệng, coi chừng kiếm trong tay bà đây vô tình!" Tần Thắng Nam khiến cho đám người Nam Vực sợ đến run rẩy vội ngậm miệng. Nghĩ thầm: "Sao người này lại hai mặt thế, em trai nịnh bợ thì không sao, chúng ta hơi lấy lòng một chút, ngươi liền muốn vung kiếm chém chúng ta, còn có thiên lý sao? Còn có vương pháp sao?" "Thắng Nam được rồi, đừng so đo với bọn họ nữa!" Tần Yên Nhi thấy mọi người Nam Vực mặt đỏ lên, liền đứng ra nói: "Bọn họ cũng vì tốt cho ngươi, biết ngươi giết địch không dễ, chỉ là muốn cho ngươi có tâm tình tốt sau trận chiến, ngươi đừng trách họ nữa!" Tần Thắng Nam không thể nghi ngờ vẫn rất nghe lời đại tỷ mình. Sẽ không tiếp tục so đo với những người kia, mà nhìn Tần Phong và Huyên Huyên nói: "Đã tỷ muội chúng ta gặp lại, tranh thủ thời gian về Đông Vực thôi. Lâu lắm không gặp phụ thân rồi, không biết phụ thân dạo này có khỏe không." Tần Thắng Nam và Tần Yên Nhi chỉ muốn trở về, kéo Tần Phong và Huyên Huyên định phá không mà đi. Nhưng Tần Phong lại nói với đám người Nam Vực: "Chư vị đã đều là người của Đại Tần Hoàng Triều, vậy hãy cùng chúng ta trở về Đông Vực đi!" Nghe câu này, mọi người Nam Vực lộ ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận