Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 126: Đương Thái tử cuộc sống vui vẻ

Đường Hạo nhàn nhạt nói: "Ngươi đi thông báo cho các hoàng triều xung quanh Đại Chu, để bọn chúng phát động tấn công Đại Chu, đồng thời phái cao thủ hỗ trợ bọn chúng!"
"Nói với chúng, chỉ cần chúng có thể hạ được Đại Chu, giết Tần Vũ Dương cùng cha con hắn, lãnh thổ Đại Chu ban đầu chúng có thể tùy ý chia cắt!"
Tần gia cùng Hạo Thiên Tông vốn có mâu thuẫn, Tần Vũ Dương giết chết Cơ Thường Lạc, lại đổi quốc hiệu thành Tần.
Không nhận được sự đồng ý của Hạo Thiên Tông, Đường Hạo đương nhiên không chấp nhận.
Vẫn cứ gọi Đại Tần là Đại Chu.
Lý Tứ Phượng làm theo phân phó của Đường Hạo, trực tiếp đi thông báo cho các hoàng triều xung quanh Đại Tần.
Nhìn đối phương đã quay người rời đi, Đường Hạo dùng tay vuốt chòm râu.
Ánh mắt lộ ra một tia âm lãnh: "Tần Thủy Hoàng, thú vị!"
Đường Hạo cau mày: "Cái tên này hình như ta đã từng nghe ở đâu rồi thì phải?"
Hắn là Thái Thượng trưởng lão Hạo Thiên Tông, đã sống ít nhất mấy trăm năm.
Có loại danh hiệu nào mà chưa từng nghe qua chứ.
Cho dù là những hoàng triều thế tục lợi hại, trước mặt thánh địa như Hạo Thiên Tông cũng đều sẽ hôi phi yên diệt!
Đối với việc Tần Vũ Dương được gọi là Tần Thủy Hoàng, dù hắn thấy có hơi quen tai, cũng không để trong lòng.
Mà Tần Vũ Dương sau khi đăng cơ, ngoài việc mỗi ngày lĩnh hội Đạt Mệnh Thập Tam Thương,
Thì cũng buồn bực chán nản, mỗi ngày siêng năng đứng ở trên điện tảo triều.
Nhìn đám văn thần võ tướng đứng ở dưới điện, Tần Vũ Dương chỉ thấy đau cả đầu.
Nếu không phải có Trương Nghi giúp hắn xử lý không ít chuyện,
Với tính cách của Tần Vũ Dương, có lẽ đã sớm bỏ gánh không làm.
Còn không bằng con của hắn là Tần Phong.
Từ khi Tần Phong làm Thái tử, không phải trải qua một ngày tảo triều nào.
Cả ngày mang theo đám mỹ nữ trong Tuyệt Sắc Bảng hoa tiền nguyệt hạ, vô cùng khoái hoạt.
Mấy cựu thần của Đại Chu trước kia, không dám trực tiếp lấy lòng Tần Vũ Dương,
Ngược lại ra sức nịnh bợ Tần Phong đang là Thái tử cao quý.
Hôm nay hắn đang tiêu diêu tự tại nằm trên ghế xích đu, thoải mái phơi nắng.
Linh Nhi ở bên nhẹ giọng nói: "Điện hạ Thái tử, lại có người đến tặng quà, ngài có muốn xem chút không?"
Nghe tiếng của Linh Nhi, Tần Phong từ từ mở mắt.
Ôm từng vòng từng vòng Linh Nhi vào trong lòng mình.
Khiến Linh Nhi thẹn thùng kêu lên một tiếng duyên dáng.
"Là ai tặng vậy, tặng cái gì?" Tần Phong lúc này đôi mắt vẫn còn lờ mờ buồn ngủ.
Vẫn không quên dùng ngón tay vuốt ve gương mặt của Linh Nhi.
Gương mặt của đối phương lập tức ửng hồng.
Lúc này mặt trời đã lên cao, Tần Phong sở dĩ còn giống như chưa tỉnh ngủ,
Là vì hôm qua quá mệt mỏi.
Không chỉ bắt được Mộ Dung Yên và Tư Đồ Thải Vân.
Mà còn hành hạ các mỹ nữ khác một phen, mới thôi. Lúc đầu thể lực còn có thể theo kịp, dần dần
Cũng cảm thấy thể lực có chút chống đỡ hết nổi.
Cả một ngày đều uể oải.
Không những tinh thần không có, hơn nữa còn đau lưng mỏi gối.
Linh Nhi dù bị Tần Phong trêu chọc đến xấu hổ không thôi.
Khi thấy đối phương vô cùng suy yếu, không khỏi có chút đau lòng.
Nhìn Tần Phong một cái nói: "Điện hạ Thái tử, hay là ngài cứ nghỉ ngơi cho khỏe, để ta sai người trả lễ vật về trước nhé?"
"Đã đưa đến rồi, bản Thái tử cứ xem một chút xem rốt cuộc là thứ tốt gì!"
Tần Phong nói rồi để Linh Nhi kéo mình lên.
Mở to mắt, chỉ thấy trước mắt mình xuất hiện mấy hàng mỹ nữ.
Những mỹ nữ này dù không xinh đẹp bằng những người trong Tuyệt Sắc Bảng.
Nhưng cũng từng người xinh đẹp vô song.
Quan trọng là những người này đều mang theo vẻ quyến rũ, đồng thời còn lộ ra một cỗ vẻ dâm đãng.
Hỏi thử xem thiên hạ nam nhân nào không thích vẻ đó.
Dâm đãng thì tốt, dâm đãng mới có hương vị.
Khi Tần Phong bước đến trước mặt những cô gái kia, họ đồng loạt cúi chào Tần Phong: "Tham kiến Thế tử điện hạ!"
"Đứng lên đi!" Tần Phong thản nhiên nói.
"Đây là Hộ bộ Thượng thư Vương Tinh Uyên, đưa đến mười mỹ nữ Tây Vực!"
Linh Nhi đứng bên giới thiệu, đồng thời chỉ vào mười cô gái đứng ở hàng đầu mang theo phong tình dị vực.
Nhìn thấy mười mỹ nữ mang phong tình dị vực này, Tần Phong hài lòng gật đầu.
Vương gia thật có lòng, biết bản Thái tử thích mỹ nữ.
Không những đưa cả con gái mình là Vương Thải Quân đứng thứ hai mươi trong Tuyệt Sắc Bảng đến.
Còn sợ không đủ, lại đưa thêm mười mỹ nữ Tây Vực nữa.
Chỉ có thể nói Vương gia là người hiểu mình.
"Điện hạ Thái tử, đây là Thượng thư Lại bộ đại nhân Lý, đưa đến mười vũ nữ!"
Linh Nhi lại tiếp tục giới thiệu: "Đây là Thượng thư Lễ bộ đại nhân Chu đưa đến mười ca kỹ!"...
Linh Nhi vừa giới thiệu, vừa đưa Tần Phong xem những người đẹp trước mắt.
Những người này có hơn một trăm người.
Người thì yểu điệu thướt tha, người lại có tài năng riêng.
Khiến Tần Phong vô cùng hài lòng: "Không tệ, về sau các ngươi cứ ở lại phủ Thái tử đi!"
Tần Phong nói với đám người: "Về sau chỉ cần các ngươi hầu hạ bản Thái tử thoải mái, bản Thái tử nhất định sẽ hậu thưởng!"
"Tạ Thái tử điện hạ!" Đám người đồng loạt hành lễ tạ ơn rồi quay người rời đi.
Tần Phong hiểu rõ mục đích các quan viên này đưa nữ nhân đến.
Đơn giản là muốn lấy lòng mình.
Hy vọng mình có thể nói tốt vài câu trước mặt lão cha.
Đáng tiếc họ đều nghĩ sai, lễ vật Tần Phong nhận.
Nhưng sẽ không cho bọn họ bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Bây giờ Đại Tần, là Đại Tần của Tần gia.
Tần Phong sẽ không làm bất kỳ chuyện gì làm việc thiên tư trái pháp luật, dù mình là Thái tử cao quý cũng không vì những người kia làm việc thiên tư.
Nếu như bọn họ phạm sai lầm, chắc chắn sẽ phải chết.
Cho dù lão cha Tần Vũ Dương không giết họ, thì mình cũng sẽ giết.
Việc giữ lại những nữ nhân này, Tần Phong chỉ là đơn giản cảm thấy đẹp mắt mà thôi.
Dù sao, thường xuyên nhìn ngắm mỹ nữ có thể khiến người ta vui vẻ.
Tâm tình vui vẻ, thì người sẽ trường thọ.
Lý do này, mặc kệ người khác tin hay không, dù sao chính hắn thì tin.
Linh Nhi thấy Thái tử nhà mình đã rời đi, nói với đám người: "Tuy rằng điện hạ Thái tử bình thường một ngày trăm công ngàn việc, không nhất định ngày nào cũng có thể sủng hạnh các ngươi!"
"Nhưng các ngươi cũng phải chuẩn bị cho tốt!"
"Vạn nhất có ngày Thái tử điện hạ ưu ái các ngươi, thì các ngươi cũng đừng có mà không biết làm thế nào, nhất định phải hết lòng báo đáp mới đúng!"
Giọng của Linh Nhi như chim oanh líu lo trong trẻo.
Có lẽ ở lâu với Tần Phong, lời nói đơn giản cũng giống như một tay lái xe kỳ cựu vậy.
Nghe Linh Nhi nói xong, những nữ nhân vừa được đưa tới đều nghiêm mặt.
Đồng loạt ngẩng đầu ưỡn ngực, cong mông, thân thể đứng thẳng, cùng nhau trả lời: "Thời khắc chuẩn bị!"
Nghe thấy bọn họ hồi đáp, Linh Nhi hài lòng gật đầu: "Không tệ, giải tán hết đi!"
Đám nữ nhân dõi theo Linh Nhi và Tần Phong rời đi rồi, mới trở lại bình thường.
Lúc này, Tần Phong đang nhàn nhã đi về phía hoàng cung.
Vì hôm qua hắn đã hứa với cha mình là Tần Vũ Dương, hôm nay sẽ đi vào triều.
Không ngờ một giấc ngủ này, liền ngủ thẳng đến bây giờ.
Với thân phận của Tần Phong, đương nhiên có thể tự do ra vào hoàng cung mà không cần báo trước.
Khi vào đến hoàng cung thì trời đã gần trưa, bất quá Tần Phong vẫn không hề sốt ruột.
Vốn nghĩ đến, đến rồi ăn một bữa cơm, rồi trở về.
"Cũng không biết, tảo triều đã tan chưa!" Tần Phong thản nhiên nói.
Sau đó một bước chân bước vào Tuyên Chính điện!
Cảnh tượng trước mắt làm hắn giật mình: "Còn chưa tan triều sao?"
Tần Phong một mặt nghi vấn nhìn đám người trước mặt.
Chỉ thấy Tần Vũ Dương ngồi trên long ỷ, hai bên đều là các đại thần.
Ngoại trừ Tần Vũ Dương và đám người được mình triệu hồi như Trương Nghi, còn có Bạch Khởi, Mông Điềm, Hoắc Khứ Bệnh mặt mày nhẹ nhõm.
Còn lại thì ai nấy mặt mũi đều mang vẻ u sầu.
Mà đến giờ này vẫn chưa tan triều, chắc chắn là có đại sự gì đó phát sinh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận