Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 41: Cha ta Tần Vũ Dương, ngươi dám đụng đến ta?

Sau khi Cơ Thừa Huyễn ra khỏi đại sảnh, liền gọi tới mấy trăm binh sĩ. Những người này khí thế hừng hực, ai nấy đều là lão binh dày dặn kinh nghiệm chiến trường. Đây đều là đội vệ binh riêng của phủ thái tử. Bọn họ theo Cơ Thừa Huyễn và Vương Du Nhiên, hùng hổ kéo đến khách sạn Duyệt Lai nơi Tần Phong ở. Khách sạn Duyệt Lai cực kỳ xa hoa, có thể xếp vào top mười ở kinh thành. Toàn bộ khách sạn đã được Tần Phong bao trọn. Cơ Thừa Huyễn vừa dẫn người ra khỏi phủ thái tử, liền có người chỉ trỏ hắn. Dù không nghe rõ những người đó nói gì, hắn chắc chắn không phải lời hay. Điều này càng khiến hắn thêm tức giận. Ngựa chạy không ngừng, hắn chỉ muốn mau chóng bắt được Tần Phong và Liễu Như Yên, áp giải cả hai ra Thái Thị Khẩu, giữa đường xét xử rồi chém đầu, để đôi gian phu dâm phụ này bị ngàn người chỉ trích. Có vậy hắn mới nguôi ngoai mối hận trong lòng. Mọi người Đại Chu đều biết, thái tử và Liễu Như Yên có hôn ước. Vậy mà chuyện Liễu Như Yên và Tần Phong thế tử thân mật bên nhau như một cơn gió, lan khắp ngõ ngách kinh thành. Thái tử Cơ Thừa Huyễn trở thành trò cười, là đề tài bàn tán của mọi người sau giờ trà dư tửu hậu. Rất nhiều người nhìn thấy Cơ Thừa Huyễn mặt mày hầm hầm cưỡi ngựa lướt qua trước mặt mình, vội nép sang một bên, sợ chọc giận đối phương, mang họa vào thân. Nhỡ đâu bị thái tử nổi giận giết chết, căn bản không có chỗ nào để phân bua phải trái. Cơ Thừa Huyễn ngồi trên lưng ngựa, sắc mặt càng lúc càng tệ. Lúc này hắn gần như muốn bùng nổ. Hắn thật sự không hiểu, mình là thái tử đương triều, muốn quyền có quyền, muốn sắc có sắc. Sau này mình lên ngôi hoàng đế, chính là người có quyền lực nhất Đại Chu, nắm giữ sinh tử của ức vạn người. Vậy mà đối phương lại để ý đến một kẻ bất học vô thuật, chỉ biết chốn lầu xanh nghe hát, không có bất kỳ thiên phú võ đạo nào, một tên phế vật. Dựa vào cái gì? Nếu Tần Phong có thể nghe thấy những lời này trong lòng hắn, chắc chắn sẽ không do dự đáp trả: "Chỉ bằng bản thế tử sống tốt!" Tiếc là Cơ Thừa Huyễn vẫn còn đang trên đường đến. Sau khi Tần Phong bao trọn khách sạn Duyệt Lai, Thương Tích Nguyệt và Hoa Tịch Mộng mỗi người tìm một phòng nghỉ ngơi. Còn hắn thì cùng Liễu Như Yên ở đại sảnh của khách sạn. Tần Phong ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, trên bàn bày một ấm trà ngon nhất. Liễu Như Yên thì đứng sau lưng xoa bóp vai cho hắn. Tần Phong một mặt hưởng thụ, nằm dài trên ghế. Rầm! Ngay lúc này, cánh cửa chính của khách sạn Duyệt Lai bị đá bay ra ngoài. Cơ Thừa Huyễn mang theo nhân mã lập tức bao vây khách sạn. Cơ Thừa Huyễn vừa bước chân vào khách sạn, đã thấy Liễu Như Yên đang xoa bóp vai cho Tần Phong, như một nha hoàn ngoan ngoãn. Lập tức Cơ Thừa Huyễn không thể nhịn được nữa. “Bắt đôi cẩu nam nữ này lại cho bản thái tử!” Cơ Thừa Huyễn chỉ tay vào Tần Phong và Liễu Như Yên. Mười tên thị vệ lập tức xông vào. Liễu Như Yên thấy thái tử Đại Chu mang người xông vào thì hoảng sợ, lập tức trốn vào trong lòng Tần Phong. Thấy cảnh này, mắt Cơ Thừa Huyễn như bốc hỏa. Còn có thiên lý không, còn có vương pháp không? Hai người này dám làm nhục mình ngay trước mặt mình, trước mặt bao nhiêu người. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì bị chế giễu là chuyện nhỏ, đến vị trí thái tử của hắn cũng khó giữ nổi. Các thị vệ nghe lệnh của Cơ Thừa Huyễn liền rút binh khí, xông về phía Tần Phong và Liễu Như Yên. Cơ Thừa Huyễn hừ lạnh một tiếng, Tần Phong tên phế vật này vậy mà đến kinh thành trước Tần Vũ Dương. Không có cha hắn bảo vệ, tên phế vật này trong mắt hắn chỉ như một con sâu nhỏ. Hắn chỉ cần động một ngón tay là có thể tùy ý nghiền chết đối phương. Nếu không có chuyện của Liễu Như Yên xảy ra, hắn sẽ không thèm liếc mắt nhìn đến đối phương. Khi hơn mười hộ vệ vừa tiếp cận Tần Phong và Liễu Như Yên thì Ảnh mật vệ ẩn mình trong bóng tối đã ra tay trong nháy mắt. Chỉ thấy trong mắt những thị vệ kia lóe lên hàn quang, động mạch chủ ở cổ bị rạch một đường, ngực lại bị chủy thủ đâm xuyên qua. Bọn chúng đến chết cũng không thấy rõ đối phương đã ra tay thế nào. Cơ Thừa Huyễn và Vương Du Nhiên không ngờ trong khách sạn lại có cao thủ hộ vệ lợi hại như vậy ẩn nấp, giật mình kinh hãi. Cho dù người do hắn mang đến bị đối phương giết mười người, Cơ Thừa Huyễn vẫn không hề bối rối. Dù sao kinh thành là địa bàn của hắn. Đại Chu hoàng tộc có vô số cao thủ, hôm nay Tần Phong hẳn phải chết. Đây là lời của Cơ Thừa Huyễn, cho dù Đại Đế lâm thế cũng không cứu được hắn. Nghĩ đến đây, cơn giận trong mắt Cơ Thừa Huyễn cuối cùng đã biến mất. Dù sao hôm nay đối phương cũng phải chết, hắn không muốn kéo Tần Phong ra Thái Thị Khẩu chém đầu nữa. Hắn muốn lột da rút gân, đốt đèn trời đối phương. "Ta còn tưởng ai cả gan làm loạn, thì ra là thái tử điện hạ đến!" Tần Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Liễu Như Yên, để nàng đừng sợ, đồng thời nhìn về phía thái tử Cơ Thừa Huyễn. "Thái tử điện hạ, không thèm chào hỏi đã xông vào, có chút không nói nổi đi!" Tần Phong cười nói với Cơ Thừa Huyễn: "Thái tử điện hạ mời ngồi!" Sau đó một Ảnh mật vệ rót cho đối phương một chén trà ngon. Cơ Thừa Huyễn nhìn Liễu Như Yên đang nằm trong lòng Tần Phong, chén trà trong tay kêu lên ken két. Tần Phong hiểu rõ mục đích của đối phương. Từ khi mang Liễu Như Yên đến kinh thành, hắn đã đoán thái tử Cơ Thừa Huyễn sẽ thẹn quá hóa giận, thậm chí còn muốn giết hắn. Nhưng hắn không sợ, dù sao thân phận của hắn vẫn còn đó. Chỉ cần lão cha Tần Vũ Dương của hắn vẫn còn, đối phương cũng không dám động vào hắn. Cho dù là Cơ Thừa Huyễn đang bị cơn giận làm mờ mắt cũng không dám làm vậy. Dù sao bên cạnh hắn cũng có nhiều cao thủ bảo vệ. "Thái tử điện hạ, ngài đến đây là để hỏi tội hay là muốn kết giao bạn bè với ta?" Tần Phong nhìn đối phương, ngoài cười nhưng trong không cười. Kết giao bạn bè ư? Đầu ngươi không phải là bị lừa đá rồi chứ. Con trai thượng thư bộ Hộ Vương Du Nhiên nhìn Tần Phong như kẻ ngốc, chuyện gì đến đây, chính ngươi còn không nhìn ra được sao? Quả nhiên không hổ là đệ nhất ăn chơi thiếu gia của Đại Chu. "Nếu ta đến để giết ngươi thì sao?" Cơ Thừa Huyễn nghiến răng nghiến lợi nói. "Cha ta là Tần Vũ Dương!" Tần Phong không nói lời thừa, trực tiếp nêu danh cha mình ra. Hắn rất bất cần đời, làm Cơ Thừa Huyễn càng thêm giận dữ. Sau khi nghe thấy tên Tần Vũ Dương, tuy có hơi lo sợ nhưng nghĩ đối phương còn chưa đến kinh thành, hắn liền yên tâm hơn nhiều. Tần Phong thấy vẻ mặt đối phương thì cười nói: “Cha ta là Tần Vũ Dương, ngươi dựa vào cái gì mà giết ta?” Hắn rất phách lối, nhưng không có cách nào để người khác phản bác, ngay cả thái tử đương triều cũng không ngoại lệ. Một khi giết đối phương, không ai gánh nổi cơn giận của Tần Vũ Dương. Đừng nói đến tôn nghiêm đàn ông, ngay cả vị trí thái tử của mình cũng không giữ nổi. Nghĩ đến vị trí thái tử, Cơ Thừa Huyễn đã bình tĩnh lại. Tần Vũ Dương hiện tại còn chưa đến kinh thành, nhưng việc hắn đến kinh thành cũng chỉ là sớm muộn, còn đáng sợ hơn cả hiện tại. Nếu con trai hắn bị giết, Tần Vũ Dương sẽ chọn không đến kinh thành, mà mang theo đại quân giết đến. Không ai có thể gánh nổi trách nhiệm này. “Ta không tin Tần Vũ Dương có thể làm chỗ dựa cho ngươi cả đời!” Cơ Thừa Huyễn lạnh lùng nói: "Tần gia các ngươi thế lớn lực mạnh, nhưng ngươi không sợ Liễu gia ở Giang Nam bị hoàng tộc Đại Chu san bằng sao?" Hắn nhìn chằm chằm Liễu Như Yên và nói: “Liễu gia không giống Tần gia, có Tần Vũ Dương trấn giữ!” “Liễu Như Yên, ngươi là vị hôn thê của bản thái tử, vậy mà lại tư tình với người đàn ông khác, không sợ bị diệt môn sao?” Hắn khiến Liễu Như Yên trong lòng Tần Phong không ngừng run rẩy. Cơ Thừa Huyễn rất thông minh, hắn biết mình tạm thời không thể động vào Tần Phong, nên liền chuyển mục tiêu sang Liễu Như Yên. Nhìn thấy nàng run rẩy trong lòng Tần Phong, hắn biết lời nói của mình đã có tác dụng. “Đưa Liễu Như Yên về phủ thái tử cho ta!” Cơ Thừa Huyễn vừa dứt lời, từ ngoài khách sạn lại có hơn mười binh sĩ đi vào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận