Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 209: Làm người cha, vì chính mình nhi tử chống lên một mảnh bầu trời không quá phận a?

Diệp Thiên cảm thấy, chỉ cần miệng hắn đủ cứng rắn. Đồng thời mình lại kéo ra cái cờ lớn Thiên Diễn Tông này, coi như tất cả mọi người hoài nghi mình. Nhưng ở những người này, khi chưa có chứng cứ trong tay. Cũng không dám thật sự làm gì mình. Nhưng là hắn quên mất. Đứng giữa không trung Tần Phong, chuyên trị những kẻ mạnh miệng. Vừa rồi Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế cũng mạnh miệng, không thừa nhận Thất Sát Hoàng Triều là một phần của Thất Sát Lâu. Lúc này đã bị diệt. Tần Phong thấy Diệp Thiên không thừa nhận, cũng không vội. Mặc dù trong tiềm thức hắn chỉ cảm thấy, chuyện Diệp Thiên tu luyện Thị Huyết Ma công, là người Thiên Cơ Các nói bừa. Nhưng là hắn có thể đổ tội cho đối phương mà. Chỉ cần mình nói đối phương tu luyện Thị Huyết Ma công, vậy thì xác định chắc chắn hắn tu luyện. "Mạnh miệng không sao, miệng của ngươi cứng rắn, tay của ta còn cứng hơn!" Tần Phong cười lạnh một tiếng nói với Diệp Thiên: "Ta liền vạch trần miệng của ngươi để mọi người xem, ngươi rốt cuộc có tu luyện Thị Huyết Ma công hay không!" Hắn nói khiến Diệp Thiên có chút khó hiểu. Đối phương coi mình là người như thế nào, mình lẽ nào có thể để người ta tùy ý nắm bắt. Dù sao mình cũng có tu vi Thần Tàng cảnh đỉnh phong. Lại thêm mình kỳ ngộ không ngừng, luôn mài giũa trong sinh tử. Mặc dù không thể công khai sử dụng Thị Huyết Ma công, nhưng nhờ vào sự tăng lên của Thị Huyết Ma công. Chiến lực của mình cũng không phải người bình thường ở Thần Tàng cảnh đỉnh phong có thể sánh nổi. Coi như tên quái nhân đeo mặt nạ băng điêu này, có thể sử dụng kiếm khí bá đạo vô cùng, tiêu diệt toàn bộ thành viên Thất Sát Hoàng Triều. Ngay cả Thất Sát Huyết Trận liên thủ bày ra cũng bị phá. Nhưng đối phương muốn tùy tiện bắt mình, thật đúng là si tâm vọng tưởng. Coi như mình không phải là đối thủ của đối phương, nếu như mình muốn đi, hiện trường cũng không ai cản được mình. Phân tích đến đây, Diệp Thiên nhìn thoáng qua Tần Phong đang bình chân như vại đứng giữa không trung, nói: "Thanh giả tự thanh, nếu như các hạ còn dám vu khống ta tu luyện Thị Huyết Ma công!" "Ta cũng chỉ có thể cùng các hạ giao đấu một trận để chứng minh sự trong sạch!" "Các hạ luôn miệng nói ta tu luyện Thị Huyết Ma công, với ta mà nói không sao cả!" "Nhưng Diệp Thiên thân là đệ tử Thiên Diễn Tông, mỗi lời nói việc làm đều đại biểu cho danh dự của Thiên Diễn Tông!" "Các hạ muốn hủy hoại ta, chẳng khác nào muốn hủy hoại Thiên Diễn Tông ta!" "Dù là ta cùng các hạ một trận chiến đến chết, cũng hy vọng các hạ có thể xin lỗi Thiên Diễn Tông ta!" "Trả lại cho Thiên Diễn Tông ta sự trong sạch!" Diệp Thiên diễn một tràng, trên mặt lộ ra vẻ chân thành tha thiết. Bên ngoài hoàng cung không ít người, nghe được những lời này đều có chút cảm động không tự chủ được. Huống chi là những đệ tử Thiên Diễn Tông bên cạnh hắn. Thiên Diễn Tông ta vì sao cường đại? Vì sao có thể trở thành một trong sáu thánh địa của thế tục giới? Hơn nữa còn hưng thịnh mãi, không ai có thể thay thế? Cũng là bởi vì có những người như Diệp Thiên sư đệ này. Luôn giữ gìn danh dự của Thiên Diễn Tông. Không ngừng góp sức vì danh dự của Thiên Diễn Tông. Dù mình bỏ mạng, cũng không thể để toàn bộ tông môn bị oan. Một đám đệ tử Thiên Diễn Tông, sau khi cảm động, lập tức đứng chắn trước mặt Diệp Thiên. Mặc dù tu vi bọn họ không cao bằng Diệp Thiên. Địa vị trong Thiên Diễn Tông cũng không cao bằng đối phương. Nhưng bọn họ là đệ tử Thiên Diễn Tông. Tại thời khắc mấu chốt này nhất định phải ra sức vì tông môn. Huống chi bọn họ nhập môn sớm hơn Diệp Thiên, là sư huynh, vào thời khắc mấu chốt càng phải giữ an toàn cho sư đệ. Những người này chắn Diệp Thiên ở sau lưng, hai mắt đẫm lệ nói với hắn: "Diệp sư đệ ngươi yên tâm, mặc dù mấy huynh đệ chúng ta không có tu vi cao, nhưng dù liều mạng cũng muốn bảo toàn cho ngươi!" "Các vị sư huynh không cần quản ta, sau khi ta chết xin các huynh giúp ta nói với sư tôn, ta Diệp Thiên đường đường chính chính, không hề làm mất mặt Thiên Diễn Tông chúng ta!" "Ta Diệp Thiên không thẹn với Thiên Diễn Tông, không thẹn với sư tôn dạy bảo!" Diệp Thiên vẻ mặt bi thương nói với những người Thiên Diễn Tông. Hắn càng nói như vậy, những người Thiên Diễn Tông kia càng chắn Diệp Thiên cẩn mật hơn. "Thiên Diễn Tông ta há có thể trơ mắt nhìn sư đệ mình, bị oan ức mà các sư huynh lại không đứng ra!" Một người trong đó khoát tay chặn lại để Diệp Thiên không nói nữa. Đồng thời nói với hắn: "Diệp sư đệ, ngươi cứ yên tâm đứng sau lưng chúng ta, các sư huynh đảm bảo ngươi không sao!" Người kia nói xong mặt lộ vẻ phẫn nộ nhìn Tần Phong đứng giữa không trung. Rõ ràng tựa như một con gà mái đang bảo vệ con non của mình, bảo hộ Diệp Thiên ở sau lưng. Trong một thoáng những người này đứng chắn trước mặt mình, khóe miệng Diệp Thiên lộ ra một nụ cười khó phát giác. Mình đã bị người khác nghi ngờ tu luyện Thị Huyết Ma công. Người khác có thể không hề cố kỵ xuất thủ với mình, sau đó chỉ nói một câu là vì kiểm chứng sự thật, liền có thể qua chuyện. Nhưng những đệ tử Thiên Diễn Tông đứng trước mặt hắn lại không tu luyện Thị Huyết Ma. Nếu có người dám tùy tiện ra tay với bọn họ, nhất định sẽ gây ra cơn thịnh nộ của toàn bộ Thiên Diễn Tông. Cơn thịnh nộ của toàn bộ thánh địa, không phải ai cũng có thể chịu đựng được. Không thể nghi ngờ, Diệp Thiên diễn khổ nhục kế này dùng rất tốt. Nếu là người bình thường, mấy đệ tử Thiên Diễn Tông này chắn trước mặt hắn, người khác thật sự không thể ra tay. Nhưng Tần Phong có cả vạn cách, sau khi giết chết hết đám người Thiên Diễn Tông này, rồi đổ tội cho Diệp Thiên. Hơn nữa, người khác có lẽ sợ Thiên Diễn Tông, nhưng Tần Phong hắn không sợ. Thiên Diễn Tông vốn dĩ đã tuyên chiến với Đại Tần Hoàng Triều. Vốn đã ở trong thế không đội trời chung. Coi như mình giết đám người Thiên Diễn Tông này, bọn họ cũng sẽ chết vô ích. Huống chi tại hiện trường ngoại trừ Diệu Vũ Thường ra, ai cũng không biết là do mình gây ra. Sẽ chỉ cho rằng người sát hại đệ tử Thiên Diễn Tông là một người đeo mặt nạ băng điêu tên Đế Thích Thiên gây ra. Cho dù bị người ta biết là mình làm, coi như toàn tông Thiên Diễn Tông xuất động, Tần Phong cũng không có gì phải sợ. Cùng lắm thì để cha hắn tiếp tục tức giận phấn đấu, dù sao diệt một Hạo Thiên Tông cũng là diệt. Thêm một thánh địa như Thiên Diễn Tông cũng không có gì ghê gớm. Chỉ cần mình tìm càng nhiều phiền phức, cha mình càng có thể tức giận phấn đấu, không ngừng vươn lên. Cố gắng tu luyện, trở thành Chí cường giả giữa thiên địa. Vì mình chắn mọi bão tố. Dù sao làm một người cha, vì con trai mình chống lên một bầu trời, chẳng phải quá đáng sao? Tần Phong cảm thấy chuyện này chẳng có gì quá đáng cả! Cùng lắm thì hắn giúp cha mình gánh bớt chút áp lực, tiêu diệt Thất Sát Lâu. Như vậy được chưa? Cũng không thể đòi hỏi nhiều hơn ở mình chứ! Dù sao việc mình thích nhất vẫn là: nằm dài, thư giãn, nghe hát, thu thập mỹ nữ, hưởng thụ cuộc đời, có sức thì đổ mồ hôi! Trước kia hắn còn muốn triệt để dứt hết cái vận khí của Diệp Thiên này. Không ngờ lại để Thiên Cơ Các bôi nhọ đối phương, nói đối phương tu luyện Thị Huyết Ma công. Vậy mà gây ra náo động lớn như vậy. Đã vậy, mình chỉ cần xác định chuyện Diệp Thiên tu luyện Thị Huyết Ma công này. Liền có thể khiến cả thiên hạ dồn sự chú ý vào Diệp Thiên và Thiên Diễn Tông. Đến lúc đó không cần tốn nhiều sức, liền có thể tiêu diệt đối phương. Nghĩ đến đây, Tần Phong nhìn đám người Thiên Diễn Tông, hừ lạnh một tiếng. "Tốt một màn huynh đệ tình nghĩa!" "Hy vọng các ngươi không bảo vệ nhầm người!" Tần Phong không nói hai lời, chỉ vung kiếm, kiếm khí hai mươi hai đạo lần nữa hiện ra. Chỉ thấy kiếm quang ngập trời hiện lên, tiến công về phía đám môn nhân Thiên Diễn Tông cùng Diệp Thiên phía sau bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận