Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 255: Hắc Bạch Huyền Tiễn lực uy hiếp

Sau khi Hắc Bạch Huyền Tiễn dùng sức mạnh của Hắc Bạch Huyền Tiễn chém g·iết người kia, trong mắt hắn lộ ra vẻ thất vọng. Người có cảnh giới giống mình mà không ai là đối thủ của mình cả. Đều là s·át thủ như nhau, mà đám s·át thủ của Thất S·át Lâu này đơn giản quá yếu, dễ bùng nổ. Sau đó, hai thanh kiếm trên tay Hắc Bạch Huyền Tiễn giao nhau, thân hình lóe lên, xông vào đám s·át thủ Thần Tàng cảnh. Chỉ thấy một vệt sáng đen vụt qua, hơn mười tên s·át thủ Thần Tàng cảnh đỉnh phong trong nháy mắt bị chém đầu. Chưa đợi thân ảnh Hắc Bạch Huyền Tiễn xuất hiện, lại một vệt kiếm quang trắng xuất hiện. Lại thêm hơn mười tên s·át thủ Thần Tàng cảnh đỉnh phong bị một kiếm chém đứt cổ. Khiến cho hai mươi mấy tên s·át thủ Thần Tàng cảnh đỉnh phong còn lại rơi vào hoảng loạn. Sau khi liên tiếp g·iết hai mươi mấy người, thân hình Hắc Bạch Huyền Tiễn mới hiện ra. Vào khoảnh khắc thân hình hắn hiện giữa không trung, hai mươi mấy tên s·át thủ Thần Tàng cảnh đỉnh phong may mắn sống sót nhanh chóng lùi lại, kéo dài khoảng cách với đối phương. Người ta thường nói "người có tên, cây có bóng"! Hắc Bạch Huyền Tiễn tuy không phải cao thủ Vấn Đạo cảnh, nhưng trước đây đã chặn cửa tổng bộ Thất S·át Lâu một thời gian dài. Đến cả trưởng lão Vấn Đạo cảnh bên mình cũng không làm gì được hắn. Có thể toàn thân trở ra khi đối đầu với trưởng lão Lâ·m Đạo cảnh, đủ thấy thực lực của đối phương mạnh đến cỡ nào. Trước kia, những s·át thủ tinh anh Thần Tàng cảnh đỉnh phong ở tổng bộ Thất S·át Lâu cũng không ai là đối thủ của hắn, thậm chí còn bị g·iết không ít. Chính vì thế, khi Hắc Bạch Huyền Tiễn dẫn người của La Võng đến chặn cửa, tông chủ Thất S·át Lâu mới không công bố chuyện này mà âm thầm nhẫn nhịn. Đối phương thậm chí còn chưa đột p·há lên Vấn Đạo cảnh đã dám dẫn người đến chặn cửa Thất S·át Lâu. Điều này khiến cho tổ chức s·át thủ lớn nhất thế tục giới như Thất S·át Lâu sao chịu cho được. Nếu như có thể bắt được đối phương thì không sao, có thể rửa sạch n·h·ục nhã. Mấu chốt là đối phương cứ trơn tuột như cá chạch, đến cả tông chủ Thất S·át Lâu tự mình ra tay cũng không bắt được. Hắc Bạch Huyền Tiễn hoàn toàn quán triệt phương châm mười sáu chữ: "ngươi lui ta tiến, ngươi tiến ta lui, ngươi truy ta đi, ngươi đi ta truy". Khiến đối phương căn bản không có biện pháp gì, mà khả năng che giấu khí tức của La Võng còn mạnh hơn Thất S·át Lâu nhiều. Chỉ cần ẩn nấp sớm thì người của Thất S·át Lâu hoàn toàn bất lực. Sau này chỉ đành bất lực bỏ qua. S·át thủ không đáng sợ, đáng sợ là s·át thủ biết binh pháp. Chơi kiểu này thì làm sao đối phó? Với sách lược này, Thất S·át Lâu dù thực lực cường đại cũng chỉ như con rùa đen rút vào tổng bộ, để đối phương chặn lại. Chỉ cần ta không đi ra, các ngươi liền không làm gì được ta. Còn nếu ngươi dám động, ta luôn có thể nắm lấy cơ hội. Dù vậy, Hắc Bạch Huyền Tiễn vẫn g·iết không ít s·át thủ tinh anh Thần Tàng cảnh đỉnh phong của Thất S·át Lâu. Nên những người này, dù đối mặt với Kinh Nghê và Yểm Nhật vẫn mạnh mẽ, đều không hề sợ hãi. Nhưng khi Hắc Bạch Huyền Tiễn xuất hiện một cái, bọn họ liền hoảng sợ không thôi. Tất cả đều là do Hắc Bạch Huyền Tiễn thực sự g·iết ra. Trong mắt bọn họ, Hắc Bạch Huyền Tiễn đơn giản là “dưới ta vô địch, trên ta một đổi một”. Mà đối phương lại quá mức quỷ dị, chỉ cần g·iết mục tiêu, phảng phất có thể thu lấy linh hồn người bị g·iết, hoàn mỹ hóa thân thành người đó. Không chỉ có thể khiến người bị g·iết tái hiện, mà còn biến thành người bị g·iết giống nhau y đúc. Năng lực này khiến người ta cảm thấy rùng mình, càng thêm sợ hãi Hắc Bạch Huyền Tiễn, không ai muốn bị g·iết mà còn không siêu sinh, linh hồn cũng không được nghỉ ngơi. Cho dù là những s·át thủ vô cảm cũng không muốn. "Hừ, muốn chạy trốn thì muộn rồi!" Hắc Bạch Huyền Tiễn hừ lạnh một tiếng. Thân hình hóa thành từng đạo t·àn ảnh, trong nháy mắt xuất hiện trên đầu hai mươi mấy tên s·át thủ Thần Tàng cảnh đỉnh phong của Thất S·át Lâu. Một đen một trắng hai thanh trường k·iếm, trên thân kiếm tản mát ra s·át khí thấu trời. Ánh sáng tối chập chờn, khiến hai mươi mấy người kia sợ vỡ m·ậ·t. Nếu một kiếm này chém xuống thì bọn họ chỉ có nước về chầu trời. Những người này muốn trốn tránh, nhưng lại phát hiện cơ thể không thể động đậy. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai thanh song kiếm đen trắng của đối phương chém xuống. Đúng vào lúc hai mươi mấy người cảm giác đầu mình sắp lìa khỏi cổ thì một luồng sức mạnh cường đại xuất hiện sau lưng bọn họ, xông thẳng vào hai thanh song kiếm của Hắc Bạch Huyền Tiễn. Oanh! Một tiếng vang kinh thiên động địa xuất hiện. Trường kiếm mà Hắc Bạch Huyền Tiễn chém xuống bị chặn lại. Đồng thời, một luồng sức mạnh cường đại phản công lại Hắc Bạch Huyền Tiễn. Hắc Bạch Huyền Cơ lập tức làm hai thanh song kiếm tản mát ra ánh sáng Thông Thiên lần nữa, trực tiếp ngăn cản luồng sức mạnh khổng lồ kia. Sau đó, một cú lộn mèo ra sau, hóa giải luồng sức mạnh tiếp nhận lên người. Hắn mắt lạnh nhìn về phía trước. Sau tiếng n·ổ, hai mươi mấy tên s·át thủ Thần Tàng cảnh đỉnh phong đột nhiên cảm thấy mình có thể cử động được. Lập tức thân hình lóe lên, chạy trốn về phía xa. Trong nháy mắt, bọn họ đã nhập vào đại quân s·át thủ Thất S·át Lâu. Họ cảm thấy chỉ khi đi theo đại quân thì mình mới an toàn hơn một chút. "Hắc Bạch Huyền Tiễn của La Võng, Thái tử Tần Phong của Đại Tần Hoàng Triều!" Lúc này, một giọng nói băng lãnh vang lên. Chỉ thấy ba người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt Hắc Bạch Huyền Tiễn. Trong mắt ba người đều lộ sát ý, trên người thỉnh thoảng toát ra một luồng khí tức âm lãnh. Đó chính là ngũ trưởng lão, lục trưởng lão và thất trưởng lão của Thất S·át Lâu, ba vị trưởng lão ở lại trấn giữ. Cả ba đều là cao thủ Lâ·m Đạo cảnh. Khi ba người vừa xuất hiện, đám người Thất S·át Lâu đang bị La Võng và ba người Diệu Vũ Thường g·iết đến tan tác, lập tức ổn định lại. "Thất S·át Lâu ta đang tìm các ngươi đấy, không ngờ các ngươi tự động đưa đến cửa!" Ngũ trưởng lão vừa mở miệng, giọng nói đã mang theo sát khí lạnh lẽo. Khi hắn cùng hai vị trưởng lão khác nhìn thấy bên mình t·h·ư·ơng vong vô số thì giận tím mặt, trong lòng lạnh toát. Ba người bọn họ chỉ là uống chút rượu, ngủ một giấc thôi. Khi tỉnh lại thì Thất S·át Lâu suýt nữa bị người ta đánh sập. Nếu không phải bọn họ đến kịp thời, hai mươi mấy tên s·át thủ Thần Tàng cảnh đỉnh phong kia cũng bị g·iết sạch rồi. Tông chủ và đại trưởng lão trước khi đi đã dặn ba người bọn họ trông coi. Mà bọn họ lại làm ra cái dạng này sao? Đến lúc tông chủ trở về thì không bị lột da cũng lạ. Trong mắt ba người, không chỉ đám người La Võng này phải c·hết mà cả Tần Phong cùng ba vị Thánh nữ của tam đại thánh địa cũng phải ở lại. Nếu không thì Thất S·át Lâu tổn thất lớn như vậy, chờ tông chủ trở về thì họ khó mà ăn nói. Lúc tam đại trưởng lão Lâ·m Đạo cảnh của Thất S·át Lâu vừa xuất hiện, ba người Diệu Vũ Thường, Đông Phương Nhan và Ngọc Quan Âm đã trực tiếp buộc lui những kẻ đang vây công mình. Nhanh chóng lách mình đến bên Tần Phong, chắn cho hắn ở phía sau. Tuy rằng ba người đơn thân xông vào tổng bộ Thất S·át Lâu nhưng cũng không phải chỉ bằng nhiệt huyết nhất thời mà đi theo Tần Phong liều mình. Bọn họ đều có tính toán riêng. Các nàng muốn đột p·há lên Vấn Đạo cảnh, nhất định phải ma luyện trong sinh tử. Ba vị trưởng lão Lâ·m Đạo cảnh của Thất S·át Lâu vừa vặn rất phù hợp. Cho nên trong ba người thì chỉ có Diệu Vũ Thường thật lòng đi theo Tần Phong đến tiêu diệt tổng bộ Thất S·át Lâu. Ngọc Quan Âm có một phần thật tâm thật ý, một phần là muốn rèn luyện bản thân. Còn Đông Phương Nhan thì hoàn toàn chỉ muốn ma luyện chính mình. Dù sao với chiến lực của cô ta, cho dù không thể thắng người Lâ·m Đạo cảnh thì tự bảo vệ mình vẫn không thành vấn đề. Nếu không được thì liều mạng một phen cũng có khả năng. Nhưng khi họ thấy người của La Võng g·iết người còn mạnh hơn mình thì đã quyết định không ra tay vội, mà cứ im lặng theo dõi tình hình đã.
Bạn cần đăng nhập để bình luận