Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 22: Ám sát

Chương 22: Ám sát Thương Tích Nguyệt gặp nguy không loạn, ống tay áo trên người nàng không gió mà bay. Nàng là người lấy nho nhập đạo, tu luyện hạo nhiên chính khí. Ngăn trước mặt Tần Phong, một cỗ khí thế Thần Thông cảnh, nhào về phía tên thích khách toàn thân tràn ngập hắc khí. Thích khách che mặt, không nhìn thấy mặt mũi, ánh mắt bên trong mang theo vẻ âm lãnh. Trên người có một cỗ túc sát chi khí.
"Không ngờ Tắc Hạ Học Cung, lại dám cùng đám loạn thần tặc tử Tần địa Bắc Vực thông đồng làm bậy!" thích khách hừ lạnh một tiếng. Trên thân một cỗ khí thế đỉnh phong Niết Bàn cảnh liền xông ra ngoài. Lao thẳng đến Thương Tích Nguyệt cùng Tần Phong mà đến. Tốc độ của hắn cực nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt Thương Tích Nguyệt. Một bàn tay màu đỏ ngòm đánh về phía Thương Tích Nguyệt.
"Là thủ lĩnh thân vệ Đại Chu Hoàng đế, vậy mà làm những hoạt động ám sát!" "Phẩm cách cũng chẳng cao thượng gì!" Thương Tích Nguyệt trào phúng một tiếng, trên thân hồng quang đại thịnh. Tùy theo một chưởng vung ra ngoài.
Ầm! Hai cao thủ tu vi Niết Bàn cảnh chạm nhau một chưởng. Kình khí trong gian phòng bắn ra tứ phía, làm hư hại những bộ bàn ghế vừa được thay mới. Bởi vì có Thương Tích Nguyệt bảo hộ, Tần Phong cũng không bị ảnh hưởng bởi chưởng phong giao chiến của hai người. Vẫn cứ bình tĩnh nhìn tên thích khách che mặt trước mắt.
"Các ngươi những thích khách này, lần sau lúc tiến vào có thể hay không đánh cửa trước một chút?" Tần Phong bĩu môi nói ra: "Sao lần nào cũng đập nát cửa của ta." "Mà lại những bộ bàn ghế này, đều là ta mới đổi!""Toàn bộ đều là gỗ trinh nam tơ vàng chế tạo, giá cả rất cao đấy!""Ngươi nói xin lỗi đi, nhất định phải nói xin lỗi ta, còn phải bồi thường theo giá gốc!" Tần Phong chỉ vào thích khách che mặt nói.
Nghe được lời của Tần Phong, thích khách che mặt ngẩn người. Đã sớm nghe danh Tần Vương thế tử là kẻ hoàn khố! Quả đúng là nghe danh không bằng gặp mặt. Mình đến ám sát hắn, hắn lại bắt mình đền bù bàn ghế này. Ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu: "Ngươi có chút tôn trọng ta là thích khách không vậy?"
Thích khách che mặt hừ lạnh một tiếng, thần sắc lạnh lẽo: "Vậy ngươi cứ xuống dưới đất mà bồi lũ mảnh vụn kia đi!" Vừa dứt lời, cả người áo đen tại chỗ lưu lại một đạo tàn ảnh. Xông về phía Tần Phong sau lưng Thương Tích Nguyệt. Thương Tích Nguyệt nghe Tần Phong nói xong, cũng bất đắc dĩ lắc đầu. Nghĩ thầm: "Thế tử điện hạ, ngài là thật không biết đối phương lợi hại thế nào hay là giả không biết vậy?"
Đối phương là thủ lĩnh thân vệ Đại Chu Hoàng đế, Tàn Dương, am hiểu ám sát, hơn nữa còn có tu vi cảnh giới đỉnh phong Niết Bàn cảnh. Người ta đến ám sát ngươi đó, mà ngươi cứ vậy không quan tâm sao? Thấy đối phương muốn vòng qua mình, đi tấn công Tần Phong sau lưng. Thần sắc Thương Tích Nguyệt trở nên vô cùng lo lắng. Với tu vi của mình thì căn bản đánh không lại đối phương. Mà lại đối phương cũng không cùng mình dây dưa, dùng tốc độ tuyệt đối vòng qua mình. Một chưởng đánh về phía Tần Phong sau lưng. Đối phương chỉ là một người bình thường không có bất kỳ tu vi nào. Nếu như bị Tàn Dương đánh trúng một chưởng, không chết cũng bị thương nặng.
Linh lực màu đỏ trong cơ thể Thương Tích Nguyệt bộc phát ra ngoài. Ngay khi Tàn Dương xông tới trong nháy mắt, nàng lấy tay cầm bút, viết lên không một chữ "tật". Chữ "tật" vừa thành hình, liền điên cuồng hấp thu linh lực. Sau đó bắt đầu cháy rực, dung nhập vào cơ thể Thương Tích Nguyệt. Tốc độ cả người Thương Tích Nguyệt so với bình thường tăng lên gấp ba. Xoay người một cái xuất hiện trước người Tàn Dương. Một bàn tay đỏ rực đánh về phía Tàn Dương. Tàn Dương cũng lập tức ra chưởng nghênh đón.
Hai người chưởng lực chạm nhau! Thương Tích Nguyệt kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng chảy ra một tia máu tươi. Cả người khí tức trên thân trong nháy mắt hỗn loạn. Mà Tàn Dương thì bị nàng một chưởng đẩy lui ba bước. "Không nghĩ tới đại tiên sinh Tắc Hạ Học Cung tuổi còn trẻ, tu vi lại kinh người như vậy." "Nếu cho ngươi thêm hai năm, ta không phải là đối thủ của ngươi!" Tàn Dương toàn thân áo đen lãnh huyết cười một tiếng: "Hôm nay ngươi ngăn không được ta, hắn phải chết!" Nói liền muốn động thủ, muốn giết chết Tần Phong trước khi Tần Vũ Dương đến.
"Ta nói này ngươi, sao lại không có chút đạo đức nào vậy, làm hỏng đồ vật thì không bồi thường, còn đả thương lão sư ta nữa!" Đối mặt Tàn Dương đến ám sát mình, Tần Phong chẳng những không sợ, còn một mặt bình thản nói: "Đã ngươi không có đạo đức như vậy, ta cũng sẽ không để ngươi còn sống mà đi ra!" "Ồn ào!" Tàn Dương mất kiên nhẫn, khí thế trên người tăng vọt. Ngưng tụ toàn thân linh lực, một bàn tay lớn màu huyết sắc hướng Tần Phong đánh ra. Mình không có thời gian đôi co với đối phương ở đây. Muốn một kích kết thúc trận chiến.
Thương Tích Nguyệt thấy đối phương tất sát một kích, cắn răng một cái, chắn trước mặt Tần Phong. Hạo nhiên chính khí trong cơ thể phóng lên tận trời, trên thân bốc lên ngọn lửa hừng hực. Nàng chuẩn bị liều chết ngăn cản một kích của đối phương. Ngay lúc bàn tay lớn màu đỏ ngòm của Tàn Dương đánh xuống. Tần Phong vẫn cứ một mặt tươi cười nhìn đối phương. Trong ánh mắt không có bất kỳ thần sắc hốt hoảng nào. Biểu hiện của đối phương quá mức bình tĩnh, khiến cho Tàn Dương ngẩn người. Không biết đối phương tự đại hay là tự tin. Mặc kệ, dù sao giết đối phương coi như hoàn thành nhiệm vụ. Tàn Dương lắc đầu, gạt bỏ tạp niệm trong lòng. Bàn tay to lớn thế này, còn sợ không giết được tên tử đệ hoàn khố trước mặt sao?
Ngay lúc bàn tay huyết hồng sắc của Tàn Dương muốn rơi xuống người Thương Tích Nguyệt và Tần Phong. Tàn Dương đột nhiên cảm giác phía sau lạnh lẽo. Một cỗ sát ý mãnh liệt xuất hiện sau lưng mình. Cỗ sát ý này, so với sát ý trên người hắn còn mạnh hơn gấp trăm lần. Mà lại xuất hiện rất đột ngột, trước đó mình hoàn toàn không cảm ứng được. Cảm nhận được cỗ sát ý này, sắc mặt Tàn Dương đại biến. Muốn thu tay lại, nhưng đã chậm. Một thanh đoản kiếm sắc bén, đột phá linh lực hộ thể của hắn. Một kiếm đâm xuyên qua hậu tâm. Nhận một kích trí mạng, đại thủ màu đỏ huyết sắc do linh lực ngưng tụ, trực tiếp tiêu tán trên đầu Tần Phong và Thương Tích Nguyệt. Vì Thương Tích Nguyệt đã dùng phần lớn linh lực bảo vệ Tần Phong phía sau, áp lực khổng lồ từ đại thủ huyết sắc tạo ra, khiến nàng bị thương không nhẹ. Đại thủ tuy tiêu tan, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Thương Tích Nguyệt quỳ một chân xuống đất, một ngụm máu tươi phun ra.
"Thương lão sư, ngươi không sao chứ?" Tần Phong vội vàng cúi người xuống, quan tâm hỏi. Thương Tích Nguyệt lắc đầu, chậm rãi đứng lên. Còn lúc này Tàn Dương, dùng tay che vết thương ở ngực: "Hay... thật là tài ẩn mình!" Tàn Dương muốn quay đầu xem rõ, rốt cuộc mình đã chết bởi tay ai. Đáng tiếc tính mạng hắn đã hao mòn gần hết, không còn sức quay đầu, ngã xuống đất.
Vào khoảnh khắc Tàn Dương ngã xuống, Thương Tích Nguyệt thấy một nam tử đứng sau lưng hắn. Nam tử có tướng mạo rất bình thường, đứng trên đường cũng không khiến người khác chú ý. Hơn nữa, Thương Tích Nguyệt không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào từ người hắn. Người kia tựa như không hề tồn tại. Người này chính là Ảnh mật vệ thống lĩnh Chương Hàm. Chương Hàm vẫn luôn ẩn nấp trong phòng, bảo vệ an toàn cho Tần Phong. Trong nháy mắt Tàn Dương phân tán sự chú ý, hắn đã xuất hiện ở sau lưng đối phương. Một kiếm giết hắn!
Cứ như vậy, thân vệ của Đại Chu Hoàng đế, cao thủ Niết Bàn đỉnh phong, cứ vậy mà chết không rõ. Trước khi chết còn không kịp nhìn rõ người giết mình là ai. Chương Hàm xoay người, rút đoản kiếm từ sau lưng Tàn Dương. Hướng Tần Phong chào hỏi, rồi biến mất khỏi phòng.
Thương Tích Nguyệt bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng. Không ngờ bên cạnh Tần Phong lại có cao thủ như vậy. Thảo nào khi đối diện với Tàn Dương, một cao thủ Niết Bàn cảnh đỉnh phong. Mà đối phương không hề có chút bối rối nào. Thì ra đã sớm tính trước cả rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận