Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 206: Danh tiếng đều bị cướp hết, ngươi liền không nóng nảy sao được?

Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế nhìn Tần Phong hai mắt đỏ ngầu! Hai tay nắm chặt kêu răng rắc! Hôm nay hắn thề phải băm cái tên đeo mặt nạ băng điêu này thành vạn mảnh. Phần thứ hai cơ sở ngầm của mình ẩn giấu lâu như vậy, đều không có bị ai phát hiện. Hôm nay chẳng những bị người tùy tiện vạch trần. Còn giết một đám đông đảo tinh anh cao thủ mà mình tận tâm bồi dưỡng. Làm sao hắn có thể không đau lòng cho được. Làm sao hắn có thể không tức giận cho được. Theo sự tức giận của Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế. Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Hậu, cùng một phi tử ba người lách mình đi tới trước mặt Tần Phong. Ba người ba đôi mắt tản ra ánh mắt lạnh như băng. Tam đại cao thủ cảnh giới Thần Tàng đỉnh phong, vây Tần Phong vào giữa. Mấy trăm cao thủ còn lại, cũng theo sau. Những người này trong mắt người ngoài là Tần phi và công chúa hoàng tử của Thất Sát Hoàng Triều. Nhưng bọn họ lại là thành viên cốt cán của cơ sở ngầm thứ hai Thất Sát Lâu. Thực lực mỗi người cường đại, lại trải qua một kiếm Cách Thế vừa rồi của Tần Phong. Mấy trăm người còn sống sót này, tu vi thấp nhất cũng có Tiêu Dao cảnh trung kỳ. Những người này cuối cùng không tiếp tục ẩn giấu, trên thân tản mát ra sát ý thấu xương. "Còn nói mình không có quan hệ gì với Thất Sát Hoàng Triều!" Đám người bên ngoài hoàng cung thấy cảnh này nhao nhao mở miệng nói: "Ba đại cường giả Thần Tàng cảnh đỉnh phong, cùng mấy trăm cao thủ sát khí nồng đậm!". "Các ngươi nói mình không phải là người của Thất Sát Lâu, đoán chừng Thất Sát Lâu cũng không tin!" Nghe tiếng thảo luận bên dưới, Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế cũng không giải thích cái gì nữa. Mặc dù hắn cũng không muốn thừa nhận những người này của mình chính là thành viên Thất Sát Lâu. Cũng muốn tiếp tục ẩn giấu đi. Nhưng hắn cũng biết đạo lý càng tô càng đen. Đến nước này, giống như hắn đi theo các thế lực lớn và tông môn khác mà giải thích gì đó. Còn không bằng mặc kệ bọn họ muốn thảo luận, muốn nói gì thì nói. Việc hắn cần làm lúc này là suất lĩnh tất cả cao thủ Thất Sát Hoàng Triều, bắt cái tên quái nhân đeo mặt nạ băng điêu trước mắt lại. Xem thử đối phương rốt cuộc là thế lực nào. Dám đắc tội bọn hắn Thất Sát Lâu, đơn giản là muốn chết. Mặc dù trong lòng mỗi người có ý nghĩ khác nhau, đều tự dự định riêng cho mình. Chỉ có Lý Mộng Hàm là một mặt tức giận nhìn Tần Phong đeo mặt nạ băng điêu trên mặt. Nàng chỉ cảm thấy thân ảnh quái nhân này có chút quen thuộc. Chỉ là trong nhất thời không nhớ nổi. Nàng luôn cảm thấy mình đã từng gặp người này ở đâu đó. Nàng nghi ngờ người này mình quen biết. Bất quá nàng vẫn là vẻ mặt phẫn nộ nhìn Tần Phong. Hôm nay là đại lễ tỷ thí quyết đấu giữa nàng và Diệu Vũ Thường. Cũng là ngày nàng chứng minh năng lực với thế nhân. Nàng cần cho thế nhân biết, thiên phú của Lý Mộng Hàm nàng bao trùm lên tất cả thiên kiêu trong thế tục giới. Chỉ cần mình có thể chiến thắng Diệu Vũ Thường, những vết nhơ người trước bôi đen mình sẽ không còn tồn tại. Mình sẽ nhất cử được tẩy trắng, trở thành nữ thần độc nhất vô nhị trong lòng mọi người. Không ngờ danh tiếng của mình lại bị cái tên đeo mặt nạ băng điêu này hôm nay cướp hết. Đơn giản lẽ nào lại như vậy, nếu không phải là nhìn thấy một kiếm vừa rồi của người kia khí thế như cầu vồng. Chiến lực vô song, mình rất có thể không phải là đối thủ của đối phương. Nếu không nàng đã sớm xông lên, xé nát cái tên đeo mặt nạ băng điêu này rồi. Phá hỏng chuyện tốt của mình, che mất hào quang của mình, ta có thể bỏ qua cho hắn? Lý Mộng Hàm trong lòng không ngừng mắng, hoàn toàn không có phong thái của Thánh nữ nhất đại Thánh Địa. Sau đó nhìn về phía Diệu Vũ Thường đối diện nàng. Chỉ thấy đối phương không hề hoang mang, trên mặt không có bất cứ cái gì nóng nảy. Chỉ đang rất hứng thú nhìn Thất Sát Hoàng Triều cao thủ cùng Tần Phong giằng co. "Danh tiếng đều bị cướp hết, chẳng lẽ ngươi không nóng nảy sao?" Lý Mộng Hàm thầm nghĩ trong lòng. Bất quá nàng cũng không nói ra. Thấy Diệu Vũ Thường thần sắc bình tĩnh, không kiêu không gấp. Nàng cũng học bộ dạng của đối phương, ra vẻ trấn định thưởng thức đại chiến của song phương. Lúc này quyết chiến với Diệu Vũ Thường cũng vô dụng, còn không bằng chờ Thất Sát Hoàng Triều cùng cái tên đeo mặt nạ băng điêu đó chiến đấu xong, các nàng lại bắt đầu vậy. Dù sao ánh mắt mọi người đều đã bị hấp dẫn đi. Không còn ở trên người nàng và Diệu Vũ Thường nữa. Ngay cả bản thân hai người vốn là nhân vật chính, cũng chỉ có thể trở thành quần chúng. "Các ngươi cuối cùng không còn ẩn giấu nữa sao?" Tần Phong thấy tất cả cao thủ Thất Sát Hoàng Triều may mắn còn sống sót sau một kiếm của mình đều xông ra. Mặc dù hắn chỉ có cảnh giới Thần Tàng cảnh trung kỳ, nhưng hắn vẫn không hề bối rối. Không đợi Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế nói chuyện, Tần Phong lần nữa thi triển Nhất Kiếm Cách Thế. Mang theo kiếm ý thời gian, một kích hướng về đám người Thất Sát Hoàng Triều. Mà Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế thấy Tần Phong lần nữa thi triển Nhất Kiếm Cách Thế thì cười lạnh: "Một chiêu giống nhau, dùng nhiều sẽ mất tác dụng!". Sau đó liếc nhìn Hoàng Hậu và phi tử Thần Tàng cảnh đỉnh phong của mình. Tam đại cao thủ Thần Tàng cảnh đỉnh phong đồng loạt ra tay. Linh lực vô tận ngưng tụ lại một chỗ giống như sát ý. Hóa thành một cột sáng thông thiên, đụng vào kiếm khí Nhất Kiếm Cách Thế. Oanh! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Lực lượng song phương va vào nhau, Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế, Hoàng Hậu cùng tên phi tử kia, cả ba người đồng thời bị đẩy lùi lại mấy bước. Mà trường kiếm trong tay Tần Phong lại bị chém làm hai đoạn. Trường kiếm trong tay hắn, vốn dĩ chỉ là tùy tiện tìm một thanh kiếm sắt hết sức bình thường. Không thể gánh chịu bao nhiêu lực lượng cường đại. Lúc Tần Phong lần đầu tiên thi triển Nhất Kiếm Cách Thế, suýt chút nữa đã không chịu đựng nổi lực lượng cường đại của Nhất Kiếm Cách Thế. May mắn hắn kịp thời thu hồi mấy phần lực đạo, mới không để thanh sắt trong tay bị chém thành hai đoạn. Nếu không phải hắn lâm thời thu hồi bớt lực đạo, để uy lực Nhất Kiếm Cách Thế giảm đi. Thì một kích vừa rồi, có thể giết chết càng nhiều người. Khiến Thất Sát Hoàng Triều tổn thất lớn hơn. Hắn vụng trộm giảm bớt lực lượng Nhất Kiếm Cách Thế, đây là Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế không biết. Còn tưởng rằng một kích vừa rồi là một kích mạnh nhất mà cái tên quái nhân đeo mặt nạ băng điêu này có thể tung ra. Với việc ba người bọn họ liên thủ, lại thêm Tần Phong vừa rồi giảm bớt uy lực của Nhất Kiếm Cách Thế. Dù là vậy cũng làm ba người bị đẩy lùi lại ba bước. Dưới lực lượng cường đại của ba người, còn có thêm cả Nhất Kiếm Cách Thế song trọng lực lượng. Thanh kiếm sắt bình thường trong tay Tần Phong cuối cùng cũng không chịu nổi, bị chém làm hai đoạn. Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế thấy cảnh này thì ném ánh mắt trào phúng."Bây giờ kiếm trong tay ngươi đã gãy thành hai đoạn, ta xem ngươi còn ứng phó thế công của chúng ta ra sao!". "Là một kiếm khách, không có kiếm trong tay ngươi thì làm sao nghênh địch!". "Ha ha! ! ! ! ! !" Thất Sát Hoàng Triều Hoàng Đế, nhìn Tần Phong trong tay chỉ còn lại một nửa thanh sắt, không ngừng trào phúng. Không thể nghi ngờ, trong mắt bọn họ Tần Phong là một địch nhân phi thường cường đại. Muốn đánh bại một địch nhân như vậy, hoặc là phải triệt để nghiền ép trên thực lực. Hoặc là làm loạn tinh thần hắn, làm loạn tâm trí hắn. Cuối cùng nhất là để hắn không phát huy ra được thực lực cường đại của bản thân, rồi một kích tiêu diệt đối phương. "Ai nói trong tay không có kiếm thì không giết được người đâu!" Tần Phong khẽ cười một tiếng. Trong chốc lát, trên người hắn dâng lên vô số kiếm khí. Áo bào và áo choàng đen của hắn, bị kiếm khí lay động không gió mà bay. Xung quanh bị vạn đạo kiếm khí bao phủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận