Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 182: Trẫm Đại Thanh liền như thế vong rồi?

Chương 182: Trẫm Đại Thanh liền như thế mất rồi? Ma Khang Đại Đế liên tiếp hít sâu mười lần, mới khiến tâm trạng mình bình tĩnh trở lại. Vừa định mở miệng quát mắng Tần Vũ Dương và Trương Nghi thì đột ngột cảm thấy khí vận Hoàng đế trong người đang tiêu tán từng chút một. Cảm nhận được tình huống này, vẻ mặt tức giận của Ma Khang Đại Đế lập tức biến thành kinh hoàng tột độ. Ngay lúc đang suy nghĩ nguyên nhân thì nghe Tần Vũ Dương hỏi Trương Nghi: "Bạch Khởi tướng quân đâu, sao lâu như vậy rồi không thấy?" "Bẩm bệ hạ, Bạch Khởi tướng quân nói, hắn cảm thấy tên Đại Thanh này không may mắn, quyết định dẫn quân diệt nó!" "Đoán chừng Đại Thanh hiện giờ đã bị Bạch Khởi tướng quân tiêu diệt rồi!" "Đợi Bạch Khởi tướng quân trở về, bệ hạ có thể đem cương vực Đại Thanh sáp nhập vào Đại Tần ta!" "Đại Tần ta và Đại Thanh là đồng minh mà, sao Bạch Khởi tướng quân lại làm vậy!" Vẻ mặt Tần Vũ Dương tỏ vẻ hết sức áy náy, lại nói với Trương Nghi: "Bảo với Bạch Khởi, việc hắn tự ý xuất binh ảnh hưởng đến hình tượng Đại Tần ta, cũng bị phạt một tháng bổng lộc!" "Rõ!" Lời của Trương Nghi và Tần Vũ Dương, khiến đầu Ma Khang Đại Đế như bị sét đánh giữa trời quang. Một tiếng sấm lớn vang lên trong đầu hắn, khiến tai hắn ù đi. Chân hắn loạng choạng, suýt nữa thì ngã xuống đất. Lúc này hắn mới phát hiện ra, khí vận trong cơ thể mình đang tiêu tán, toàn bộ đều hội tụ về người Tần Vũ Dương. Hơn nữa khí vận hoàng đạo trong người hắn tiêu tán càng lúc càng nhanh. Ma Khang Đại Đế tuyệt vọng lẩm bẩm: "Chẳng lẽ Đại Thanh ta lại vong như thế này sao?" Trong mắt hắn mang theo sự mờ mịt, không thể tin, cùng với nỗi đau lòng xé gan. Càng nhiều hơn là sự không cam tâm. Nếu ngay từ đầu mình không nghe lời xúi giục của Trương Nghi. Nếu mình sớm cho người Đại Thanh rút quân, dẫn đến việc tám đại hoàng triều nghi kỵ lẫn nhau, dẫn đến bảy hoàng đế của hoàng triều cùng hai vị trưởng lão của Hạo Thiên Tông trở mặt. Liên minh tám đại hoàng triều với tám triệu quân, lại thêm nhiều cao thủ của Hạo Thiên Tông, diệt Tần Vũ Dương và Đại Tần không phải là không có khả năng. Đáng tiếc bây giờ nói gì cũng muộn rồi. Chỉ trách bản thân khi đó tâm trí không kiên định, dễ dàng tin vào lời kẻ ngoài như Trương Nghi, ngược lại mắc mưu gian của hắn! Ma Khang Đại Đế hận trên đời này không có thuốc hối hận, không thể khiến thời gian quay lại. Nếu không hắn nhất định sẽ cùng Đại Tần đánh một trận sống mái. Đâu đến mức khiến mình như "đánh rắn động cỏ", Đại Thanh mình chẳng những không giành được lợi ích gì, ngược lại còn tự rước họa vào thân. Điều này khiến Ma Khang Đại Đế vô cùng ảo não. Cảm nhận được long khí hoàng đế trong cơ thể mình đã tiêu tán sạch, toàn bộ đều tiến vào cơ thể Tần Vũ Dương. Ma Khang Đại Đế thở dài: "Trẫm tám tuổi lên ngôi, mười bốn tuổi tự mình chấp chính, diệt gian thần, bình tam phiên, thu phục vô số cương vực của Đại Thanh!""Không ngờ cuối cùng vẫn không thể ngăn cản được kết cục diệt vong của Đại Thanh!"; "Nhưng trẫm chết cũng coi như không hổ thẹn, có thể gặp mặt tổ tông ở suối vàng!""Trẫm chỉ hận tin vào lời kẻ tiểu nhân xảo trá, làm mất đi cơ nghiệp ngàn năm của Đại Thanh!" Ma Khang Đại Đế mặt đầy bi phẫn nhìn Trương Nghi và Tần Vũ Dương, hận không thể lao tới bóp cổ hai người. Chỉ tiếc mất đi long khí hoàng đạo, hắn không thể áp chế nổi thương thế trong người. Lúc này đến đứng hắn cũng không đứng vững. "Ma Hoàng, thắng bại là chuyện thường của binh gia, ngươi không cần quá thất vọng!" Tần Vũ Dương khuyên nhủ: "Thua dưới tay tướng quốc Trương Nghi của Đại Tần ta cũng không mất mặt, trên đời này thật sự không có mấy người có thể thắng được hắn về mưu trí!""Kiếp sau chú ý hơn là được!" Ma Khang Đại Đế nhìn Tần Vũ Dương ngẩn người, vừa định há miệng chửi bới. Trương Nghi vẫy tay với Vương tướng quân, Vương tướng quân hiểu ý. Lập tức áp giải Ma Khang Đại Đế xuống dưới. Ngay sau đó từ xa truyền đến một tiếng thét thảm của Ma Khang Đại Đế. Ma Khang Đại Đế chết rồi, chết không oanh liệt, lại càng không vẻ vang. Đại Thanh cũng bị diệt, gần nơi chôn cất quân liên minh sáu nước có một ngôi mộ đơn độc. Trên đó có một tấm bia đơn giản, viết: "Mộ của Ma Khang Đại Đế Đại Thanh". Chỉ là không biết thực hư ra sao, duy nhất biết được chỉ có ba người Tần Vũ Dương, Trương Nghi và Vương tướng quân. Đáng tiếc không ai dám hỏi họ. Sau khi Đại Thanh bị diệt, toàn bộ Đại Tiền đầu hàng. Đại Tống và Đại Nguyên cũng bị Mông Điềm và Hoắc Khứ Bệnh chiếm lĩnh. Đại Tần đã khống chế hoàn toàn bốn trong tám đại hoàng triều. Tần Vũ Dương hạ lệnh, bốn đại hoàng triều còn lại trong vòng hai ngày cũng bị diệt. Sau khi thật sự sáp nhập cương vực của tám đại hoàng triều vào Đại Tần, khí vận hoàng đạo của Đại Tần càng thêm hùng hậu. Khiến tu vi mới đột phá lên Thần tàng cảnh trung kỳ của Tần Vũ Dương càng thêm vững chắc. Lúc này Đại Tần đã trở thành một quái vật khổng lồ. Tập hợp tất cả cương vực của chín đại hoàng triều vào một mối, hiển nhiên đã trở thành bá chủ tuyệt đối trong vùng này. Chỉ vì mở rộng quá nhanh, việc Đại Tần chưởng khống những khu vực cũ của tám đại hoàng triều còn chưa đủ. Đợi sau khi hoàn toàn chưởng khống được các tông môn, thế lực trong cương vực tám đại hoàng triều này, đến lúc đó binh phong của toàn bộ Đại Tần chỉ đâu đánh đấy, không một hoàng triều nào dám không nghe theo. "Cương vực Đại Tần ta không chỉ có những gì chúng ta thấy, mà còn có những thứ không thấy được!" Tần Vũ Dương uy nghiêm nói: "Tất cả tông môn trong tám đại hoàng triều nhất định phải thần phục Đại Tần ta, tất cả tu sĩ nhất định phải ghi chép vào sách, nghe theo sự quản lý thống nhất của triều đình!""Bạch Khởi, Mông Điềm, Hoắc Khứ Bệnh, Vương tướng quân!" Tần Vũ Dương nhìn bốn người đứng dưới điện. "Thần tại!" "Bốn người các ngươi mỗi người dẫn một đạo quân, tiến về tám đại hoàng triều!" "Nếu có tông môn, tu sĩ nào không chịu quy thuận Đại Tần ta, hủy tông diệt phái, giết không tha!" Giọng của Tần Vũ Dương vang vọng trong tai của tất cả quan viên Đại Tần. Âm thanh to và uy nghiêm, khiến người ta có cảm giác không tự chủ liền muốn thần phục. Tần Vũ Dương biết, việc mình vừa diệt xong tám đại hoàng triều mà đã vội vàng thu phục các tông môn tu hành, các tu sĩ thì có phần nóng vội. Nhưng không còn cách nào, hắn không thể chờ đợi được lâu như vậy. Việc Đại Tần mình diệt tám đại hoàng triều, giết hai vị trưởng lão của Hạo Thiên Tông và rất nhiều đệ tử như vậy, chắc chắn sẽ nhanh chóng truyền đến Hạo Thiên Tông. Đến lúc đó đối phương sẽ không biết phái thêm bao nhiêu cao thủ đến. Hơn nữa Thất Sát Lâu và Thiên Diễn Tông sớm đã tuyên chiến với Đại Tần, nhất là Thiên Diễn Tông vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì. Tục ngữ nói, chó cắn người thường không sủa, đối phương chắc chắn đang kiềm chế để dùng chiêu độc nào đó. Nói không chừng lúc nào sẽ đánh lén mình. Cho nên, lúc nguy cấp thì phải dùng "mãnh dược". Dù có phải giết hết các tông môn trong tám đại hoàng triều cũng phải đảm bảo khu vực cương vực bị chiếm của tám đại hoàng triều phải ổn định lại bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Đến lúc đó, mình mới có thể ổn định thế cục tốt hơn. Tiến có thể công, lùi có thể thủ! Công có thể không ngừng xâm chiếm cương vực của các hoàng triều xung quanh Đại Tần, lùi có thể sắp xếp, thống nhất toàn bộ quốc lực và bách tính lại thành một khối. Tóm lại thành một sợi dây thừng, biến bách tính của Đại Tần và tám đại hoàng triều thành một khối "thùng sắt". Cho dù Tần Phong không diệt Thất Sát Lâu, ba đại thánh địa cùng nhau tấn công Đại Tần, Tần Vũ Dương cũng không sợ. Nghĩ đến đây Tần Vũ Dương nhìn Trương Nghi nói: "Tướng quốc, ngươi chịu trách nhiệm thu thập hết tất cả sách sử, sách y học, những loại sách khác của tám đại hoàng triều!""Những loại sách khác đều thiêu hủy, hủy bỏ tất cả tiếng địa phương, sau này bách tính của tám đại hoàng triều cũng phải giống như người Đại Tần, học tập văn tự, lịch sử, nói tiếng của Đại Tần!""Từ đây về sau không còn phân chia Đại Tiền, Đại Đường, Đại Tống... Bách tính thiên hạ chỉ có một quốc gia duy nhất là Đại Tần ta!""Họ đều thống nhất được gọi là người Tần!""Bệ hạ anh minh!" Trương Nghi tán thán Tần Vũ Dương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận