Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 81: Thế tử điện hạ là ngươi không chọc nổi người

Chương 81: Thế tử điện hạ là người ngươi không chọc nổi
Tần Phong đột nhiên tước vũ khí, khiến Cơ Linh Tịch trở tay không kịp.
Suýt chút nữa không bị hụt!
Vẻ băng sương trên mặt tan ra, thay vào đó là sự xấu hổ khi nhìn đối phương.
Rất nhanh, Tần Phong kéo nàng lên.
"Trải nghiệm không tệ!"
Tần Phong lẩm bẩm, vẻ mặt hưởng thụ.
Một đêm dài trôi qua, đêm xuân vô cùng tươi đẹp.
Chỉ là gần đến bình minh.
Vì Tần Phong nhiều lần đem kiến thức về cấu tạo cơ thể người đã học ở kiếp trước, vận dụng trên người Liễu Như Yên để nghiệm chứng.
Đối phó với Cơ Linh Tịch, tự nhiên thuần thục như đi trên đường quen.
Khiến Cơ Linh Tịch có chút chìm đắm.
Dù sao đối phương cao lớn vạm vỡ, "chim" cũng lớn, còn có thể dùng lưỡi viết pháp thuật.
Khiến trưởng công chúa Cơ Linh Tịch vừa đau nhức lại vừa khoái hoạt.
Có chút không thể tự kiềm chế.
Còn Diệp Thiên bị Chương Hàm giam giữ, dần dần thức tỉnh.
Co quắp trên mặt đất, trằn trọc không sao ngủ được.
Tựa như lòng mình đã tan nát.
Một đêm trôi qua, Tần Phong không hề bị ảnh hưởng gì.
Tinh thần phấn chấn.
Còn Cơ Linh Tịch da thịt trắng như tuyết lại ửng hồng.
Giống như một chú mèo rừng nhỏ, co ro ở đó.
Không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.
Tần Phong biết đối phương có chút xấu hổ, liền mặc quần áo, đi ra sân, vươn vai một cái.
Lập tức cảm thấy toàn thân sảng khoái.
Đến tận nửa giờ sau, trưởng công chúa Cơ Linh Tịch mới chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Vì quần áo ngày hôm qua đã rách nát.
Nàng thay một bộ đồ khác, càng thêm xinh đẹp quý phái.
Cơ Linh Tịch ngẩn người, liếc nhìn Tần Phong.
Điều đầu tiên nàng muốn là gặp Diệp Thiên.
Đối với yêu cầu của nàng, Tần Phong cũng không để ý.
Rất nhanh, hắn sắp xếp cho hai người gặp nhau.
Cơ Linh Tịch đi vào phòng giam Diệp Thiên.
Chỉ thấy đối phương mặt mày ủ rũ, toàn thân co quắp trên mặt đất, bị trói chặt.
Đâu còn vẻ phong độ nhẹ nhàng thường ngày.
"Trưởng công chúa, người đã đến rồi?"
Diệp Thiên ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn Cơ Linh Tịch.
Trong khoảnh khắc không biết nên nói gì cho phải.
Dù sao người ta vì cứu mình, mới rơi vào tay Tần Phong.
Diệp Thiên trong lòng vừa đau xót lại vừa phẫn nộ.
Đây là người phụ nữ của mình, dù hữu danh vô thực.
Nhưng ít nhất đối phương từng khẳng định thích mình.
Cứ như vậy bị tên phế vật Tần Phong kia chiếm đoạt.
Cơ Linh Tịch gật đầu, vẻ mặt đau lòng nhìn người đối diện.
Nhưng không nói gì.
Trải qua một đêm qua, Cơ Linh Tịch phát hiện lúc này mình cũng không đau lòng bao nhiêu.
Cũng không đồng cảm cho Diệp Thiên mấy.
Chỉ là tiếc cho đối phương, và cũng tiếc cho mình.
Mình không nên dây vào cái kẻ thù nguy hiểm như vậy.
Phụ hoàng mình cũng không nên gây với Tần Phong.
Diệp Thiên lại càng không nên chọc vào đối phương.
Thấy Cơ Linh Tịch không nói lời nào, Diệp Thiên ngẩn người, muốn nói gì đó.
Nhưng lại không thể mở miệng.
Một bậc thiên kiêu, khí vận chi tử, lại rơi vào tình cảnh này.
Thật sự khiến người ta phải tiếc hận.
Cuối cùng, Diệp Thiên nhìn Cơ Linh Tịch, nói: "Trưởng công chúa điện hạ, người đẹp lên!"
Ai!
Câu nói này khiến Cơ Linh Tịch thở dài một tiếng thật sâu.
Phụt phụt!
Vừa đi vào tới, Tần Phong nghe thấy lời của Diệp Thiên, bật cười thành tiếng.
Đương nhiên là đẹp rồi, đây là kiệt tác của bản thế tử sau một đêm.
Diệp Thiên nhìn thấy Tần Phong đi tới, vẻ mặt đầy phẫn nộ.
Hận đến nghiến răng nghiến lợi, cái cách đối phương cười kia.
Tựa như đang chế giễu mình.
Diệp Thiên không biết lấy sức ở đâu ra, từ dưới đất bò dậy.
Liền muốn nhào tới phía đối phương.
Lúc này, trưởng công chúa Cơ Linh Tịch lại lên tiếng: "Diệp công tử, ngươi nên tự giải quyết cho tốt, đừng đối nghịch với thế tử điện hạ nữa!"
"Thế tử điện hạ là người ngươi không chọc nổi!"
Cơ Linh Tịch nói xong, liếc mắt nhìn đối phương, rồi không nói thêm gì nữa mà quay người rời đi.
Thấy đối phương rời đi, Tần Phong cũng đi theo ra ngoài.
Cánh cửa một lần nữa đóng lại.
Cơ Linh Tịch cho là mình đã nói hết những gì cần nói với đối phương.
Những gì cần nhắc nhở cũng đã nhắc nhở.
Mình không thể nói rõ, đối phương giấu rất kín, thiên phú còn trên ngươi đấy!
Nếu nói ra câu này, nàng tin chắc Tần Phong sẽ không chút do dự mà giết Diệp Thiên.
Thực ra, ý trong lời nói của nàng rất rõ ràng, ngươi chỉ là một tu sĩ, tuy có Thiên Diễn Tông chống lưng.
Cũng đừng tùy tiện trêu chọc Tần Phong, dù sao người ta là thế tử của một vương triều thế tục.
Trong lòng kẻ này có quá nhiều mưu mô, không phải một tu sĩ như ngươi có thể chơi lại được.
Còn về đối phương có thể hiểu hay không, có nghe hiểu không, thì còn phải xem vào tạo hóa của hắn.
Thấy hai người rời đi.
Diệp Thiên sững sờ tại chỗ.
Hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Ý của đối phương là gì?
Diệp Thiên ánh mắt tan rã, mãi không lấy lại tinh thần.
Đối phương chỉ là một phế vật, mà ta lại không thể trêu vào?
Chỉ cần hắn thả ta đi, sau này ta sẽ là ác mộng của hắn!
Diệp Thiên trong lòng giận dữ hét lớn.
Cơ Linh Tịch đây là muốn rũ sạch quan hệ với mình sao.
Mình tại sao muốn gây với đối phương, ngươi là trưởng công chúa lại còn không biết lý do sao?
Còn không biết là vì ai sao?
Một câu đừng gây sự với đối phương nữa, liền muốn cùng mình phân rõ giới hạn, không có chuyện đó đâu?
Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ngờ vực, không hiểu trong một buổi tối, đối phương đã làm phép gì với trưởng công chúa.
Mà làm cho thái độ của đối phương thay đổi lớn như vậy!
Diệp Thiên ánh mắt lạnh lùng, phảng phất đã hạ quyết định lớn.
Đột nhiên, trên người hắn hiện lên một vệt kim quang.
Kim quang không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Ngay cả sợi dây thừng trên người hắn cũng không đứt.
Nhưng khi kim quang bùng lên, Diệp Thiên phun ra một ngụm máu tươi.
Mà trên tay hắn lại hiện lên một đạo quang hoa.
Một chiếc nhẫn xuất hiện trên ngón tay của hắn.
Chiếc nhẫn lóe sáng, xuất hiện một khối ngọc thạch cổ xưa.
Diệp Thiên lẩm bẩm, trên ngọc thạch lóe lên một vệt sáng.
Cuối cùng, "phịch" một tiếng, nó biến thành bột phấn.
Đây là ngọc truyền âm của Thiên Diễn Tông.
Chỉ cần đọc đúng khẩu quyết, liền có thể truyền tin mình bị giam cầm, cho đồng môn gần nhất.
Sau khi làm xong việc này, thân thể Diệp Thiên suy yếu nhanh chóng.
Toàn thân ngã xuống đất, ngất đi.
Trong lúc hôn mê, còn gọi tên Tần Phong và Cơ Linh Tịch.
Có thể thấy, trong lòng hắn hận thù sâu sắc đến nhường nào!
Tần Phong đi theo Cơ Linh Tịch ra ngoài, liền thấy trên mặt nàng vương một giọt nước mắt.
"Có chút không nỡ?"
Nghe được giọng nói của đối phương, Cơ Linh Tịch lắc đầu.
Giọt nước mắt này của mình không liên quan gì đến Diệp Thiên, chỉ là tạm biệt với con người trước kia của mình.
"Thế tử điện hạ sẽ không thất hứa, sẽ thả Diệp công tử chứ?"
Cơ Linh Tịch nhìn về phía Tần Phong, vẻ mặt lại trở nên lạnh lùng.
"Bản thế tử luôn luôn nói lời giữ lời, đã nói không giết hắn thì sẽ không giết hắn!"
Tần Phong thản nhiên nói với Cơ Linh Tịch: "Có điều, người khác có giết hắn hay không, thì không liên quan đến bản thế tử!"
Hắn khiến Cơ Linh Tịch vô cùng chán nản.
Vẻ mặt càng thêm lạnh băng, mình đã một đêm cố sức chiều lòng.
Đổi lại chỉ là kết quả này.
Khiến Cơ Linh Tịch hận đến nghiến răng.
Nhưng nàng cũng không phải người bình thường, nếu đổi vị suy nghĩ, mình cũng sẽ không bỏ qua một kẻ thù như Diệp Thiên.
Điều này khiến nàng có thêm một nhận thức mới về Tần Phong.
Ngoài thiên phú vô song, còn có cả việc bất chấp thủ đoạn để đạt được mục đích.
Người như vậy quá mức đáng sợ.
"Ta rất thích dáng vẻ này của ngươi!"
Lúc này, giọng nói của Tần Phong vang lên: "Ban ngày lạnh lùng như băng, ban đêm nhiệt tình như lửa!"
"Một người mà dùng được như hai, bản thế tử rất thích!"
Hắn khiến Cơ Linh Tịch đỏ mặt.
Đầu cúi gằm như đà điểu.
"Thế tử điện hạ, bốn mươi vạn đại quân Đại Chu đã đầu hàng!"
Lúc này có người đến bẩm báo: "Tướng quân Bạch Khởi đã cho người đang đào hầm!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận