Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 147: Trương Nghi lực lượng một người, chấn nhiếp Đại Thanh quần thần!

Chương 147: Trương Nghi một người, chấn nhiếp quần thần Đại Thanh! Lúc này Trương Nghi đã đi trước một bước vượt qua biên giới. Một mình, một cỗ xe ngựa, một bộ trường sam, bên hông đeo một thanh bảo kiếm. Mang theo vẻ tự tin. Hướng về kinh thành Đại Thanh "Yên Kinh" mà đi. Trương Nghi sở dĩ chọn Đại Thanh, là vì trong bát đại hoàng triều thì Đại Thanh là hoàng triều có thực lực yếu nhất. Tám đại hoàng triều cùng Đại Tần, chín đại hoàng triều cài răng lược vào nhau. Quốc thổ liền kề. Thực lực của Đại Thanh thậm chí còn không bằng Đại Chu lúc mới bắt đầu náo động. Vì thái hậu cầm quyền, triều đình mục nát, hoàng tộc cùng đại thần chỉ biết sống phóng túng. Khiến cho thực lực của Đại Thanh ngày càng suy yếu. Thậm chí có lúc, bị các hoàng triều khác chiếm lĩnh một vùng lãnh thổ và thành trì rộng lớn. Mà hoàng tộc trên dưới, từ thái hậu đến tiểu hoàng đế trẻ tuổi cùng các đại thần đều không có ý giành lại những thành ao này. Chỉ cần các ngươi dám đánh, chúng ta liền dám cắt đất! Chỉ cần đừng ảnh hưởng đến việc chúng ta tận hưởng lạc thú là được. Thời điểm thảm nhất, toàn bộ các thành trì cùng đất đai của Đại Thanh hoàng triều đều bị chiếm lĩnh. Chỉ còn lại kinh thành này, cách diệt vong không còn xa. May mà Đại Thanh có vị hoàng đế có tài thao lược nhất từ trước đến nay là Tê Dại Khang Đại Đế xuất thế, cứu vớt toàn bộ Đại Thanh trong lúc nước sôi lửa bỏng. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi vài năm, lấy Yên Kinh làm trung tâm, liên tiếp thu phục những vùng đất đã mất. Đẩy lui quân của các hoàng triều khác. Lại qua nhiều năm quản lý, lần nữa khôi phục Đại Thanh đến thời kỳ cường thịnh. Nói Tê Dại Khang Đại Đế có tài thao lược, chi bằng nói người này được trời ưu ái. Là một người con cưng của vận mệnh, Đại Thanh vận số không nên kết thúc như vậy. Vì trên người người này luôn lộ ra vận may, trong lúc giao chiến với các hoàng triều khác. Các tướng lĩnh cầm quân của đối phương đều chết một cách khó hiểu. Có người bị ám sát, có người chết bệnh. Còn có người đi vệ sinh bị chết đuối, thậm chí uống nước bị sặc mà chết. Đi đường vấp ngã, không bò dậy nổi cũng nhiều vô kể. Mà mấy phiên vương lớn phản đối Tê Dại Khang Đại Đế trong Đại Thanh, khi kỵ binh nổi dậy tấn công Tê Dại Khang Đại Đế thì không tìm được hướng nam bắc. Lúc Đại Thanh gần như sụp đổ thì mấy phiên vương khởi binh liên tiếp chết một cách khó hiểu. Điều này cũng khiến Tê Dại Khang Đại Đế có thêm một cái tên khác: Đại pháp sư vong linh. Lúc này Đại Thanh đại pháp sư vong linh, không đúng, là Tê Dại Khang Đại Đế đang ngồi trên điện Kim Loan. Phía dưới là các văn võ đại thần đang quỳ. Trương Nghi chậm rãi đi vào đại điện, hai tay khẽ chắp, xoay người hành lễ nói: "Ngoại thần Trương Nghi tham kiến bệ hạ!" "Lớn mật!" Trương Nghi vừa hành lễ xong đã có một quan viên quát lớn: "Nhìn thấy hoàng đế Đại Thanh ta, vì sao không quỳ?" "Trong mắt ngươi còn có quân thần chi lễ không?" "Tê Dại Khang Đại Đế là hoàng đế của con dân Đại Thanh các ngươi, chứ không phải hoàng đế của ta, Trương Nghi!" "Ta Trương Nghi thân là người Tần, phải quỳ thì cũng phải là quỳ hoàng đế Đại Tần ta!" "Huống chi ngoại thần là đại diện cho Thủy Hoàng Đế bệ hạ Đại Tần đi sứ quý quốc, chẳng phải là nói cho thiên hạ biết hoàng đế Đại Tần ta kém hơn một bậc hay sao?" "Ngươi dám để Thủy Hoàng bệ hạ quỳ xuống sao?" "Các ngươi quỳ lâu rồi, không có nghĩa là chúng ta người Tần đều là đồ hèn nhát!" Một phen lời của Trương Nghi, nói đến đối phương á khẩu không trả lời được. Đồng thời còn cực kì trào phúng. Ngay cả Tê Dại Khang Đại Đế ở trên điện Kim Loan cũng có chút nhìn không được. Khoát tay áo, bảo vị đại thần kia mau ngậm miệng. Tên đại thần kia nhìn thấy ánh mắt bất thiện của Tê Dại Khang Đại Đế, vội vàng quỳ xuống đất không dám lên tiếng. "Trẫm đã sớm nghe nói tân nhiệm tướng quốc Trương Nghi của Đại Tần cũng rất bẻm mép, không ngờ khi gặp mặt càng vượt xa so với lời đồn!" Tê Dại Khang Đại Đế trêu chọc một tiếng, tiếp đó nói: "Đại Thanh cùng Đại Tần, hai nước ta đang muốn giao chiến, không biết Tần Hoàng để ngươi đến sứ Đại Thanh ta muốn làm gì?" "Muốn bệ hạ lui binh!" Trương Nghi nghiêm mặt đáp. "Lui binh, sao có thể lui binh được!" "Bát đại hoàng triều đang muốn tiêu diệt toàn bộ Đại Tần!" "Đại Tần làm sao có thể là đối thủ của bát đại hoàng triều!" "Trong tình thế lấy một địch tám như vậy, Đại Tần nhất định sẽ diệt vong!" "Đợi đến khi Đại Tần bị diệt, một phần tám cương thổ của Đại Tần sẽ được đưa vào Đại Thanh!" "Đại Thanh ta sao có thể từ bỏ cơ hội mở rộng bờ cõi này được!" Vừa nghe Trương Nghi đến sứ muốn Đại Thanh lui binh, các đại thần trong điện Kim Loan nhao nhao bàn tán. Đồng thời trên mặt mang vẻ khinh thường. Bọn họ cho rằng lần này Đại Tần nhất định bại dưới sự vây công của bát đại hoàng triều. Vị đại thần vừa bị Trương Nghi đáp trả liền chậm rãi đứng dậy: "Bệ hạ không nên đáp ứng yêu cầu của đối phương, thần kiến nghị Đại Thanh ta không những không thể rút quân, mà còn phải tăng thêm quân, chờ đến lúc đại chiến thì quân ta có thể đi đánh Đại Tần trước." "Đại Thanh ta trước nay lấy cung ngựa đánh thiên hạ, bên trong Đại Tần toàn là vùng đất bằng phẳng, kỵ binh Đại Thanh ta có thể tiến quân thần tốc, giành lấy tiên cơ, chiếm được nhiều đất đai hơn!" "Chúng thần đồng ý!" "Chúng thần đồng ý!"... Lời của người kia vừa dứt, một đám đại thần lập tức phụ họa theo. Thanh âm vang vọng khắp cả điện Kim Loan. Hiển nhiên là vô cùng tán thành ý kiến đó. Mà đối với lời này, Trương Nghi vẫn thản nhiên đứng đó, trên mặt không hề có chút bối rối, cho người ta một bộ dáng không thèm để ý. Cả người đứng đó sắp ngủ gật đến nơi. Tê Dại Khang Đại Đế nghe đông đảo các thần tử kiến nghị, rất tán đồng, nhẹ gật đầu. Nhưng vừa nghĩ tới tướng quốc Đại Tần còn đang ở phía dưới, lập tức thu lại nụ cười trên mặt. "Trương Nghi, ngươi cũng đã nghe thấy ý kiến của đông đảo các lương đống chi thần Đại Thanh ta rồi đó!" "Không phải trẫm không muốn lui quân đâu, mà là bọn họ đều không đồng ý, trẫm cũng không còn cách nào!" Tê Dại Khang Đại Đế thở dài một tiếng nói: "Mong ngươi quay về chuyển lời với Tần Hoàng một tiếng, rằng trẫm thực sự xin lỗi, nếu có cơ hội nhất định sẽ mời Tần Hoàng uống rượu tại Hàm Dương thành để bày tỏ sự áy náy!" "Người đâu, sắp xếp chỗ ở cho tướng quốc Đại Tần, sáng sớm ngày mai đưa Trương Nghi về Tần!" Tê Dại Khang Đại Đế tuy biểu hiện hết sức bất đắc dĩ, nhưng khi nói chuyện, đều suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Nếu Đại Thanh phân được một phần tám cương thổ của Đại Tần, có loại công lao mở rộng bờ cõi này, thì ông sẽ trở thành thiên cổ nhất đế của Đại Thanh. "Khinh mạn!" Lúc thái giám muốn dẫn mình đi, Trương Nghi khẽ giơ tay ngăn cản đối phương. "Bệ hạ, xin cho ngoại thần nói thêm vài lời!" Trương Nghi hỏi Tê Dại Khang Đại Đế: "Bệ hạ cứ cho rằng dưới sự vây công của bát đại hoàng triều, Đại Tần ta nhất định sẽ bại sao?" "Bát đại hoàng triều thoạt nhìn có tám trăm vạn đại quân, nhưng vốn giữa các hoàng triều không hề có chút tín nhiệm nào cả!" "Tám trăm vạn đại quân đó, có thể phát huy ra được bao nhiêu chiến lực đây!" "Hùng binh Đại Tần ta đâu phải làm bằng giấy, nếu bát đại hoàng triều tám trăm vạn đại quân cùng lúc tấn công Đại Tần ta, thì hàng ngàn vạn người dân lão Tần ở vùng Bắc vực ai ai cũng sẽ cầm vũ khí ra chiến đấu, tự nhiên có thể đánh đuổi kẻ địch ra khỏi biên giới!" "Nếu không tính đến những hao tổn sau chiến tranh, thì binh phong Đại Tần đang rất mạnh mẽ, cũng có thể đánh bại từng nước chư hầu!" "Thủy Hoàng Đế Tần Vũ Dương Đại Tần ta có tài thao lược, cầm quân đánh giặc, thì có vị tướng nào trong bát đại hoàng triều các ngươi có thể địch lại?" "Ngoài Tần Hoàng ra, Đại Tần ta còn có người đồ Bạch Khởi, kẻ giận dữ mà máu chảy vạn dặm, toàn bộ bách tính của hoàng triều các ngươi cũng sẽ bị vùi dưới mặt đất, trở thành chất dinh dưỡng trong lãnh thổ rộng lớn của Đại Tần!" "Đại Tần ta còn có Thượng tướng quân Mông Điềm, bộ hạ mười vạn kỵ binh hoàng kim không những có thể công thành phá ải, mà còn có thể dẫn quân quét ngang thiên hạ!" "Vô địch Hầu Hoắc Khứ Bệnh dũng mãnh vô địch, giỏi tập kích bất ngờ, lấy ít thắng nhiều, chỉ cần ra lệnh một tiếng, tự mình dẫn năm vạn đại quân trong vòng một ngày có thể tàn sát khắp Đại Thanh!" "Bệ hạ, các ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ có thể đánh thắng được Đại Tần?" "Thủy Hoàng Đế Đại Tần ta đã yêu cầu các ngươi lui binh, các ngươi dựa vào cái gì mà không lui?" Một phen lời của Trương Nghi nói rất vang dội, đinh tai nhức óc. Như thiên lôi, nổ bên tai của Tê Dại Khang Đại Đế Đại Thanh và các đại thần. Khiến bọn họ rơi vào trầm tư, rất lâu không trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận