Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 35: Thượng Quan Uyển Nhi ăn dấm

Chương 35: Thượng Quan Uyển Nhi ghen tuông
Người vừa lên tiếng chính là Thượng Quan Uyển Nhi!
Bây giờ đã quá nửa đêm, không ngờ Thượng Quan Uyển Nhi vẫn chưa ngủ.
Nàng đang giận dỗi nhìn Tần Phong.
"Trong Di Hồng viện các cô nương đều rất xinh đẹp phải không?"
Thượng Quan Uyển Nhi hậm hực nhìn Tần Phong, thật muốn xông tới cắn hắn một cái.
"Ngươi đang ghen à?"
Tần Phong nhìn bộ dạng tức giận của đối phương cười hắc hắc. Không ngờ người bình thường ngoài vẻ hiên ngang, có chút lạnh lùng ra, lại có dáng vẻ tiểu nữ nhi như thế này.
"Ta ghen, ta ghen cái gì chứ!?"
"Ta sẽ ghen với mấy loại nữ nhi phong trần đó sao!" Thượng Quan Uyển Nhi bĩu môi nói.
"Đinh, chúc mừng kí chủ tiếp tục treo máy 5 giờ tại Di Hồng viện, thưởng cho kí chủ một viên Phá Ách Đan, 5000 điểm treo máy!"
Thanh âm hệ thống đã vang lên trong đầu mình rất lâu rồi, giờ vừa hay có thể xem xét.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy đối phương mãi không nói gì, còn tưởng rằng hắn bị mình đả kích.
Trong lòng nàng rất đắc ý.
"Vậy sao ngươi đến giờ còn chờ ta!"
"Hơn nữa còn mang vẻ mặt giận dỗi nữa!"
Tần Phong tiến sát lại gần bên tai Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng nói. Một hơi nóng và hơi thở nam tính phả vào mặt. Khiến khuôn mặt nhỏ của Thượng Quan Uyển Nhi đỏ lên.
"Ta đây chẳng phải sợ ngươi ch·ế·t trên người đám đàn bà đó sao, sau khi ngươi ch·ế·t, nơi ta ở chẳng phải thành nhà có ma à!"
Thượng Quan Uyển Nhi vẫn không chịu thua nói. Nàng cũng không biết hôm nay mình bị làm sao, vừa nghe Tần Phong đi câu lan nghe hát. Liền tức không thể kiềm chế.
Nằm trên giường trằn trọc không ngủ được. Sao cũng không thể kìm nén lửa giận trong lòng. Vào ngày thường giờ này nàng đã nghỉ ngơi từ lâu. Nhưng vì đợi đối phương về mà mình lại ngồi trong đại sảnh tới giờ.
Nếu như để người khác biết, Huyền Phượng Nữ Đế Thượng Quan Uyển Nhi của Thiên Linh Giới vì một phế vật thế tử ở thế tục giới mà trà không thiết, cơm không màng. Chắc chắn sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc.
Bọn họ làm sao có thể ngờ được, vị Nữ Đế cao cao tại thượng lại đi yêu một thế tử hoàng triều ở thế tục giới. Hơn nữa người này lại là một kẻ không có bất kỳ thiên phú võ đạo nào.
"Ta thấy ngươi không phải sợ ta ch·ế·t đâu, mà là nhớ ta đấy!"
Tần Phong cười hắc hắc nói: "Thích ta thì cứ nói thẳng đi!"
"Bản thế tử biết mình rất được con gái yêu thích, nhất là mỹ nữ!"
"Thật là tự luyến!"
"Ta có thích tên ăn mày cũng không thích ngươi!"
Bị đối phương nhìn thấu tâm tư, Thượng Quan Uyển Nhi trong lòng bối rối.
"Ta thấy ngươi là ba ngày không bị đ·á·n·h nên muốn lên phòng dỡ ngói!"
Tần Phong vừa nói đã ôm lấy Thượng Quan Uyển Nhi đang mạnh miệng.
Động tác đột ngột của hắn làm đối phương giật mình. Bị Tần Phong ôm vào trong lồng n·g·ự·c, mùi hơi thở nam tính ập đến, khiến Thượng Quan Uyển Nhi càng thêm bối rối. Vì tu vi bị phong ấn nên không thể nào phản kháng đối phương được. Chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ nhắn không ngừng đ·á·n·h vào n·g·ự·c đối phương. Đối với nàng, chút công kích này Tần Phong hoàn toàn xem như gãi ngứa ngáy.
Tần Phong ôm Thượng Quan Uyển Nhi đi thẳng về phòng ngủ.
"Ngươi muốn làm gì!" Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên có dự cảm không lành.
"Làm gì ư, đương nhiên là đi ngủ rồi!" Tần Phong ném Thượng Quan Uyển Nhi lên giường, nói: "Ngươi cũng chiếm giường của ta lâu như vậy, ta đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi ở trên này!"
"Chỗ này đã là của ta, ngươi mau ra ngoài!" Thượng Quan Uyển Nhi thấy đối phương muốn c·ở·i quần áo liền ngăn lại.
"Trước ngươi ngủ giường của ta, giờ ngủ cùng ta, coi như hòa nhau!"
Tần Phong cười hắc hắc rồi nhào tới chỗ đối phương. Vốn dĩ còn rất mạnh mẽ, Thượng Quan Uyển Nhi dần trở nên mềm nhũn dưới thế c·ô·ng của Tần Phong. Nàng như một con mèo rừng nhỏ dần ngoan ngoãn thuận theo....
Đêm dài rất chậm, nhưng với cả hai lại rất ngắn.
Trời vừa tờ mờ sáng, Tần Phong liền tỉnh giấc.
Tần Phong cúi đầu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi đang nằm sấp trong lồng n·g·ự·c mình như chú mèo lười, khóe miệng bất giác mỉm cười. Đột nhiên, hắn cảm nhận được trong cơ thể có một luồng linh lực nóng rực đang du tẩu. Luồng linh lực này như một con Hỏa Phượng, đang hừng hực t·h·i·êu đốt. Nhưng lại không hề gây tổn hại đến kinh mạch của hắn, mà còn không ngừng mở rộng kinh mạch, không ngừng cải thiện thể chất. Mặc dù hắn đã là thượng cổ Thánh thể, nhưng luồng linh lực kia vẫn không ngừng gia tăng sức mạnh cho hắn. Cuối cùng, linh lực đó vận hành một vòng trong cơ thể hắn, tiến vào đan điền rồi lặng yên bất động.
Tần Phong đoán rằng luồng linh lực này chắc chắn có liên quan đến Thượng Quan Uyển Nhi. Hắn luôn suy tư rốt cuộc nàng là ai, nhưng suy nghĩ rất lâu vẫn không có manh mối gì. Tần Phong lắc đầu, tạm thời gạt chuyện này ra khỏi đầu. Dù sao nàng là ai thì giờ nàng đã là nữ nhân của hắn.
Ngay lúc này, Thượng Quan Uyển Nhi trong lồng n·g·ự·c hắn mơ màng tỉnh lại!
Thấy đối phương tỉnh lại, Tần Phong nhàn nhã cười nói: "Có phục chưa?"
Thượng Quan Uyển Nhi chu mỏ lên khiêu khích: "Chưa phục!"
"Chưa phục đúng không!"
Tần Phong cười một tiếng, kéo chăn che kín hai người lại.
"Chưa phục, vậy thì ngủ tiếp!"
Thấy động tác của đối phương, Thượng Quan Uyển Nhi vội vàng c·ầ·u x·i·n tha thứ.
Nhưng Tần Phong không dừng lại, chỉ thấy chăn không ngừng rung lắc.
Hình tượng bên trong thật khó mà tả xiết.
Cả hai giày vò nhau bên trong lớp chăn bông cho đến tận giữa trưa mới dừng lại được.
Tần Phong nhấc chăn lên rồi vươn vai một cái: "A, thoải mái!"
Sau đó hắn nhìn sang Thượng Quan Uyển Nhi, thấy mặt nàng, người nàng đều đỏ như trái táo. Nàng đang ngượng ngùng vùi mặt vào chăn.
"Lần này phục chưa?"
Tần Phong trêu chọc một tiếng, Thượng Quan Uyển Nhi khẽ gật đầu. Nàng oán hận nhìn đối phương, sao hắn lại không hiểu phong tục gì cả vậy? Sao cứ xoắn xuýt mãi vấn đề này.
Đã giữa trưa, hai người sau một thời gian dài giày vò, bụng sớm đã kêu ọt ọt.
Tần Phong giúp nàng mặc quần áo chỉnh tề, cẩn thận dìu Thượng Quan Uyển Nhi vào đại sảnh. Linh Nhi đã dọn sẵn đồ ăn lên rồi. Tần Phong sợ cơ thể nàng mềm nhũn không có sức, đành tự mình đút thức ăn cho nàng. Hai người thay phiên nhau ăn.
Không ngờ bất tri bất giác hết cả bàn thức ăn.
Ăn xong, Tần Phong lấy từ hệ thống ra viên Phá Ách Đan đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi. Phá Ách Đan có thể giải trừ tất cả phong ấn và nguyền rủa trên đời. Đồ này hắn không dùng đến, đương nhiên phải cho nữ nhân của mình.
Thượng Quan Uyển Nhi không ngờ hắn lại có loại đan dược quý giá như vậy. Loại Phá Ách Đan này ngay cả ở toàn bộ Thiên Linh Giới cũng rất hiếm thấy.
"Cho ta?" Thượng Quan Uyển Nhi mặt đầy vẻ không tin!
"Đương nhiên, không cho ngươi thì cho ai!?"
"Ngươi là nữ nhân của ta, đương nhiên ta phải cho ngươi!"
Tần Phong một mực kiên quyết nói. Điều này khiến Thượng Quan Uyển Nhi cảm động vô cùng. Người luôn đứng trên đỉnh cao như nàng lại có cảm giác được bảo vệ. Cảm giác này nói không ra nó tốt ở đâu, chỉ là từ đáy lòng cảm thấy rất kỳ diệu.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng không khách khí với hắn, cầm Phá Ách Đan rồi nuốt xuống.
"Thế nào, có tác dụng không?"
Thấy nàng nuốt Phá Ách Đan, khoảng mười phút sau mà vẫn không có phản ứng gì. Tần Phong liền vội hỏi: "Không được sao, không giải được phong ấn à?"
"Có phải là hết hạn rồi không?"
Nhìn thấy Tần Phong đang mặt đầy nghi hoặc và lo lắng, Thượng Quan Uyển Nhi cười khúc khích: "Sao mà nhanh phát huy tác dụng vậy chứ!"
"Giờ chỉ là dược hiệu chưa phát huy mà thôi!"
"Có tác dụng là được!" Nhận được câu trả lời của nàng, Tần Phong thở phào một hơi!
"Thế tử điện hạ!"
Đúng lúc Tần Phong cùng Thượng Quan Uyển Nhi đang ân ân ái ái, thì một giọng nói không đúng lúc lại c·ắ·t đ·ứ·t!
Bạn cần đăng nhập để bình luận