Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 519: Độc thân giết vào Nam Vực cấm khu

Khi mọi người thấy Tần Vũ Dương bình an trở về, liền biết hắn đã chém giết toàn bộ hơn trăm tên Hắc Ám Chí Tôn kia.
Thế lực của bốn vực khác của Thiên Linh Giới, trên mặt tràn đầy chấn kinh.
Bọn họ chấn kinh với chiến lực cường đại của Tần Vũ Dương.
Càng khiếp sợ với thế không thể đỡ của đối phương.
Vừa tấn thăng đến Đại Đế Cảnh, liền một mình chém giết hơn trăm tên Hắc Ám Chí Tôn cực điểm thăng hoa.
Thử hỏi trên thế giới này, nếu như Cấm Khu Chi Chủ cùng thiên Đạo không xuất thủ, ai còn có thể là đối thủ của hắn.
Mà người Đại Tần Hoàng Triều, thì hoàn toàn tương phản.
Trên mặt mọi người đều mang vẻ vui mừng.
Tần Vũ Dương hết lần này đến lần khác đối mặt với kiếp nạn, sự thật chứng minh, biểu hiện của hắn vượt quá mong muốn của bọn họ.
Việc đối phương một mình tàn sát tất cả Hắc Ám Chí Tôn Nam Vực, cũng tuyên cáo Đại Tần Hoàng Triều đã vô địch.
Toàn bộ Thiên Linh Giới không còn bất kỳ một thế lực nào có thể ngăn cản thiết kỵ của Đại Tần Hoàng Triều.
Bọn họ có được lòng tin này, chính là vì Hoàng Đế bệ hạ đã mang đến cho bọn họ.
Biểu hiện của Tần Vũ Dương, khiến cho mọi người của Đại Tần Hoàng Triều, đều có thể ngẩng cao đầu làm người.
Cho dù là những phàm nhân không có tu vi gì, cũng có thể vô cùng tự hào nói với người bốn vực khác của Thiên Linh Giới: "Lão tử là con dân Đại Tần Hoàng Triều, Hoàng Đế của chúng ta là Tần Vũ Dương, một người chiến hơn trăm Chí Tôn vô địch như tồn tại!"
Trong lúc những người ở bốn vực khác khiếp sợ không thôi, toàn bộ người Đại Tần Hoàng Triều vui mừng vô cùng, Tần Vũ Dương cầm trường thương trong tay, mang theo khí thế không gì sánh kịp, lấy tốc độ cực nhanh từ trên trời giáng xuống.
Hướng thẳng đến trung ương cấm khu Nam Vực.
Mà Tần Vũ Dương thì bá khí lăng nhiên đi theo sau trường thương, cũng nhằm thẳng đến cấm khu Nam Vực.
"Hắn muốn làm cái gì vậy?" Vài người mang vẻ mặt bất khả tư nghị.
"Đại Tần Hoàng Triều Hoàng Đế Tần Vũ Dương muốn một mình xông vào cấm khu Nam Vực, trực diện Cấm Khu Chi Chủ Nam Vực sao?"
"Chẳng lẽ Tần Vũ Dương cho rằng một người có thể chém giết trăm tên Hắc Ám Chí Tôn cực điểm thăng hoa, liền có thể không để Cấm Khu Chi Chủ kia vào mắt sao?"
"Làm như vậy không khỏi quá trẻ con, kia là Cấm Khu Chi Chủ, tồn tại vạn cổ trường tồn!"
"Đang sống không tốt sao, tại sao nhất định phải tự mình tìm đường chết!"
"Đây không phải là quyết sách của một vị hoàng đế nên có a!"
"Tần Vũ Dương khẳng định là bị thắng lợi làm choáng váng đầu óc rồi!"
"Hắn dù sao cũng chỉ mới tấn thăng Đại Đế, lại còn đại chiến một hồi lâu với hơn trăm tên Hắc Ám Chí Tôn, còn chưa nghỉ ngơi lấy một lát, khôi phục thực lực đã muốn đi đại chiến với người cao hơn một tầng nữa, điều này thì khác gì với chịu chết!"
Trong lúc không ít người vì Tần Vũ Dương tiếc hận không thôi.
Một âm thanh lại đánh gãy sự thảo luận của bọn họ.
"Có gì mà kỳ quái chứ, nếu như đối phương không xông vào cấm khu Nam Vực thì hắn đâu phải là Tần Vũ Dương!
Càng không xứng làm Đại Tần Hoàng Triều Hoàng Đế!
Hoàng đế nổi giận thây nằm trăm vạn, huống chi đối phương kế thừa chính là Đại Tần Hoàng Triều Thánh Hoàng thiên cổ thứ nhất, có thể miệt thị tất cả tồn tại vào thời thượng cổ!
Sao có thể để người ta đánh đến cửa mà không phản kháng, nhất định phải lấy lại danh dự, bằng không chẳng phải sẽ bị người ta cười rụng cả răng sao!
Càng làm mất uy phong của Đại Tần Hoàng Triều!"
"Cũng đúng, Tần Vũ Dương Hoàng Đế Đại Tần Hoàng Triều đời này cũng không phải người bình thường, khi còn chưa thành Thánh đã dám đối đầu với toàn bộ Vương gia, khi còn chưa thành Đế đã dám một mình xông vào trong cấm khu Thái Hồ, chém giết mấy Hắc Ám Chí Tôn mà còn toàn thân trở ra!"
Âm thanh kia vừa dứt, một người khác liền tiếp lời: "Tần Vũ Dương làm Hoàng Đế Đại Tần Hoàng Triều từ khi xuất đạo đến nay, liền bá khí vô cùng, đã từng nào nén giận đâu!
Khi chưa thành Đế, chỉ là Thượng Cổ Thánh Thể đại thành, liền dám một mình chém giết toàn bộ Hắc Ám Chí Tôn cấm khu Thái Hồ, tiêu diệt Cấm Khu Chi Chủ Thái Hồ!
Lần này lại một mình một thương xông vào cấm khu Nam Vực, đối với hắn mà nói cũng không phải việc gì ghê gớm!
Chẳng qua chỉ là tái hiện lại cảnh một người diệt toàn bộ cấm khu Thái Hồ mà thôi!
Chờ mà xem, lần này sẽ có chuyện hay để xem đấy!"
Người này vừa giải thích xong, lập tức có không ít người phụ họa theo, liên tưởng đến những hành động của Tần Vũ Dương trong khoảng thời gian này.
Lập tức hiểu ra, đối phương chẳng những là Hoàng Đế Đại Tần Hoàng Triều, vẫn còn là một kẻ gan to bằng trời, một lời không hợp liền diệt một cấm khu.
Hiện tại cấm khu Nam Vực chỉ còn lại một mình Cấm Khu Chi Chủ Nam Vực mà thôi.
Hoàn toàn chỉ là một kẻ quang can tư lệnh, Tần Vũ Dương lúc này tấn công vào, hoàn toàn là thừa thắng xông lên, căn bản cũng không cần kỳ quái.
Trong nháy mắt, Thần khí trường thương Trảm Long đã đến phía trên cấm khu Nam Vực.
Vô biên lực lượng từ trên trường thương dâng lên.
Từng ngọn núi lớn bên trong cấm khu Nam Vực trong nháy mắt hóa thành bột mịn.
Oanh! ! ! !
Ngay lúc trường thương sắp rơi vào trong cấm khu Nam Vực.
Nồng đậm Hắc Ám Chi Lực dâng lên, tạo thành một bức bình chướng màu đen phía trên toàn bộ cấm khu Nam Vực.
Trên bình chướng lưu chuyển Hắc Ám Chi Lực nồng đậm.
Toàn bộ cấm khu Nam Vực liền giống như một quả trứng gà màu đen.
Mặc dù tầng bình phong kia trong mắt mọi người mỏng như cánh ve.
Nhưng mà mặc kệ trường thương của Tần Vũ Dương đâm xuống thế nào, đều không thể phá vỡ bình chướng đó.
Trước mặt lực lượng cường đại, bình chướng không nhúc nhích, không hề bị tổn hại.
Không ngừng tháo bỏ lực lượng trên trường thương.
Hơn nữa còn bắn ngược lực lượng trên trường thương trở lại, hướng thẳng đến Tần Vũ Dương.
Tần Vũ Dương một tay đánh tan lực lượng bắn ngược kia.
Đứng xuống bên cạnh trường thương hừ lạnh một tiếng: "Đúng là một cái mai rùa màu đen, đừng tưởng rằng như vậy là có thể ngăn cản bước chân của trẫm!
Phá cho ta!"
Tần Vũ Dương hét lớn một tiếng, nồng đậm Hoàng Đạo Long Khí trong cơ thể rót vào trường thương.
Thần khí trường thương Trảm Long trên đó bộc phát ra từng trận tiếng long ngâm.
Toàn bộ mũi thương bộc phát hào quang sáng chói.
Răng rắc! ! ! ! !
Bình chướng ngưng tụ từ Hắc Ám Chi Lực không chịu nổi nữa, vỡ vụn ra như pha lê.
Trường thương giống như hóa thành một con cự long.
Lần nữa gào thét một tiếng.
Hướng thẳng đến trung ương cấm khu Nam Vực.
Ngọn núi cao nhất ở trung ương Nam Vực, nơi Hắc Ám Chi Lực nồng đậm nhất trong nháy mắt sụp đổ.
Trường thương cắm thẳng xuống mặt đất.
Toàn bộ cấm khu Nam Vực từ vị trí trung ương xuất hiện đầy những vết nứt như mạng nhện.
Mỗi một vết nứt đều như một cái hạp cốc lớn.
Từ lòng đất trào lên vô số Hắc Ám Chi Lực.
May mắn cấm khu Nam Vực đủ lớn, nếu không một thương này của Tần Vũ Dương giáng xuống, toàn bộ cấm khu Nam Vực đã bị một thương này của hắn chia thành mấy mảnh.
"Tần Vũ Dương ngươi khinh người quá đáng!" Lúc này một âm thanh giận dữ vang lên.
Ầm ầm! ! ! !
Vị trí trung ương của cấm khu Nam Vực không ngừng chấn động, cả khu vực sụp xuống.
Hắc Ám Chi Lực dâng lên càng thêm mãnh liệt.
Liền như núi lửa phun trào.
Một quả cầu đen lớn như núi, chung quanh toàn bộ bị Hắc Ám Chi Lực bao vây lấy.
Từ từ dâng lên từ dưới đất.
Tần Vũ Dương chợt lách người vào cấm khu Nam Vực.
Trở tay rút trường thương đang cắm trên mặt đất, trường thương chỉ thẳng về phía trước, bá khí vô cùng nói ra: "Khinh người quá đáng, ngươi cũng không phải là người mà!
Không đúng, phải nói là không phải là một người hoàn chỉnh!
Sao lại đến lượt ngươi nói trẫm khinh người quá đáng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận