Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 120: Lại thấy ánh mặt trời

Chương 120: Lại thấy ánh mặt trời
Cái bóng đi theo Cơ Thường Lạc nhiều năm, tư duy nhanh nhạy. Biết rõ mình có thể sống sót hay không, liền nhìn vào lần này. Nghe được Tần Phong sai người mang mình đến, dù trêи mặt tỏ vẻ vô cùng bối rối. Khao khát sống sót bùng nổ. Nhưng trong lòng cuối cùng cũng thở phào một hơi. Biết sinh mạn‌h của mình có thể không lo. Đối phương lật tung cả hoàng cung một lượt, quả nhiên là đang tìm bảo vật tiền triều để lại.
Tần Phong đạp một cước văng cái bóng ra: "Sao ngươi biết chuyện bảo tàng tiền triều?" Bảo tàng tiền triều chỉ có rất ít người biết, nếu không phải Hoa Tịch Mộng nói ra. Ngay cả mình cũng không rõ, tiền triều còn lưu lại một cái kho tàng khổng lồ trong hoàng cung. Bí mật kho báu này, cũng chỉ có Hoa Tịch Mộng là dòng dõi hoàng thất tiền triều, cùng số ít hậu duệ thế lực tiền triều để lại biết. Ngay cả người Cơ gia thuộc hoàng tộc Đại Chu biết đến cũng rất ít. Không ngờ cái bóng trước mắt, lại nói toạc ra.
"Thế tử điện hạ, tiểu nhân làm thân tín của Đại Chu hoàng đế Cơ Thường Lạc, cũng là vô tình nghe hắn nhắc qua một lần!" "Bất quá đối với việc có được bảo tàng, hắn cũng không ôm hy vọng gì!" "Chỉ là trong tổ huấn Đại Chu có ghi chép, tổ tiên Cơ gia hoài nghi, tiền triều đã lưu lại bảo tàng trong hoàng cung!" "Chỉ là một mực không tìm được!" "Đã một ngàn năm, tổ tiên Cơ gia không tìm được, Cơ Thường Lạc lại càng không thể tìm thấy, cuối cùng không thể không từ bỏ, xem tin tức này như một trò cười!" "Nhưng tiểu nhân lại ghi nhớ lời Cơ Thường Lạc vô tình nói vào trong lòng!"
Cái bóng cười đắc ý tiếp lời: "Nhân lúc có chức vụ tiện lợi, ta từng lặng lẽ lục soát hoàng cung một lần, đều không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của bảo tàng." "Khiến ta cũng coi tin tức này là giả!" "Lúc muốn từ bỏ, lại có phát hiện mới, thì ra tiền triều thật sự để lại bảo tàng!" "Bảo tàng ngay tại...". Nói đến đây, giọng cái bóng có chút do dự, sau đó im bặt không nói tiếp. Mà là một bộ nịnh nọt nhìn Tần Phong.
"Bảo tàng ở đâu?" Tần Phong thấy đối phương muốn nói rồi lại thôi, ánh mắt đầy sát khí. Ánh mắt tràn đầy sát ý, dù dọa cho cái bóng run rẩy, nhưng đối phương vì mạng sống vẫn không nói. Mà là kiên định nhìn Tần Phong: "Thế tử điện hạ nếu ta nói ra vị trí bảo tàng, ngài có thể tha cho ta một mạng không?" Cái bóng cẩn thận nhìn đối phương, sợ đối phương không vui lúc nào liền giết mình. Bất quá cái bóng vẫn có chừng mực, biết cái gì nên nói cái gì không nên. Vẫn luôn không làm Tần Phong nổi giận. Cái bóng cũng nhận ra, bảo tàng quan trọng cỡ nào với Tần Phong. Nếu không quan trọng chút nào, đối phương đã không ở đây nghe mình nói nhảm lâu như vậy. Cũng không phái ba mươi vạn đại quân đào sâu ba thước trong hoàng cung để tìm kiếm. Cái bóng thầm đắc ý: "May là mình nắm chắc phân tấc!"
"Được, bản thế tử đáp ứng ngươi!" Tần Phong rất sảng khoái nói: "Chỉ cần ngươi nói ra vị trí bảo tàng, bản thế tử kiểm chứng thật giả xong, không những sẽ tha cho ngươi một mạng, mà còn bảo đảm ngươi vinh hoa phú quý!" Vừa đáp ứng đối phương, còn dùng lợi dụ. Về điều khiển lòng người, Tần Phong rất rành. Cái bóng nghe thấy đối phương đáp ứng điều kiện của mình, còn thêm nhiều lợi ích hơn. Tự nhiên rất cao hứng, nhưng vẫn bộ dạng phiền muộn không mở miệng.
Tần Phong ánh mắt lạnh lùng: "Thế nào, còn không chịu nói?" "Vậy bản thế tử không thể giữ ngươi lại!" Tần Phong vừa nói vừa định sai người kéo cái bóng ra ngoài giết!
"Thế tử điện hạ không phải ta không chịu nói, mà là cần điện hạ phát một lời thề, tiểu nhân mới yên tâm được!" Cái bóng khó khăn nói.
"Được!" Tần Phong không hề do dự, lập tức giơ tay thề không giết cái bóng. Sau đó mất kiên nhẫn nhìn cái bóng: "Hiện tại có thể nói ra vị trí bảo tàng được rồi chứ?"
"Bảo tàng ngay ở dưới giếng cổ phía Tây điện Thái Hòa!" Cái bóng lúc này mới lên tiếng. Đây là hắn ngẫu nhiên phát hiện, có một lần hắn phát hiện tiếng vang vọng ra khi xuống giếng. Loại tiếng vang này rất có tiết tấu. Vì làm rõ bên trong có gì, liền sai hai tiểu thái giám xuống đáy giếng. Tiểu thái giám bẩm báo rằng nước đáy giếng bị một lớp kết giới ngăn cản, phía dưới lại là một cánh cửa lớn. Cửa rất cổ xưa. Cái bóng lén giết hai tiểu thái giám kia, sau đó nhân lúc không ai chú ý vào đáy giếng. Quả nhiên như hai tiểu thái giám đã nói, phía dưới có một lớp kết giới. Bên dưới kết giới là một cánh cửa cổ xưa. Cái bóng lập tức nghĩ, có lẽ đây là bảo tàng tiền triều để lại. Hắn vì không muốn bị mọi người chú ý, một mực không mở kết giới, giấu bí mật này trong lòng. Đến hôm nay mới nói ra.
Tần Phong nghe xong bảo tàng ngay tại dưới giếng cổ phía Tây điện Thái Hòa, đầu tiên sững sờ. Sau đó quay đầu nhìn về điện Thái Hòa không xa. Trong hoàng cung mọi nơi đều đào bới, chỉ duy có điện Thái Hòa là không đào. Dù sao đây là công trình biểu tượng trong hoàng cung, hắn cũng không ngờ bảo tàng lại giấu ở nơi này. "Đi, đào chiếc giếng cổ phía Tây điện Thái Hòa cho bản thế tử!" Tần Phong ra lệnh một tiếng, mấy ngàn lính lập tức đào. Rất nhanh đã đào ra một cái hố lớn. Một đạo kết giới vô hình xuất hiện. Sau kết giới là một cánh cửa lớn bằng đồng đúc rất cổ xưa.
"Thế tử điện hạ đào được rồi!" Lúc này có binh sĩ hưng phấn chạy đến.
"Đi, theo ta xem sao!" Không ngờ thật sự đào được đồ, Tần Phong quay người về phía điện Thái Hòa. Cùng đi theo phía sau còn có Hoa Tịch Mộng, Linh Nhi và trưởng công chúa Cơ Linh Tịch. Ngay cả cái bóng cũng bị người áp giải đi theo sau. Bất quá cái bóng giờ trêи mặt không còn bối rối, mà là tràn đầy mong đợi. Tần Phong vào điện Thái Hòa, liếc mắt liền thấy cánh cửa đồng lớn cổ xưa kia. Khi thấy cảnh này, hắn cảm thấy bảo tàng lần này nhất định không chạy. Chính là tiền triều để lại, dù sao hoa văn và chữ viết trêи cửa đều là phong cách tiền triều. Ai ngờ, tiền triều lại chơi trò "dưới chân đèn thì tối", giấu bảo tàng ngay tại điện Thái Hòa. Điện Thái Hòa là nơi Đại Chu xử lý việc nước, thiết triều sớm. Ai nghĩ rằng dưới đáy giếng không ai chú ý ở phía Tây đại điện lại chôn một kho tàng khổng lồ. Ngay cả chính Tần Phong cũng không ngờ, vốn còn muốn giữ lại điện Thái Hòa. Dù sao tòa điện này đã mấy ngàn năm, cũng là kiến trúc tiêu biểu kinh thành. May là chỉ đào một cái giếng, không hề động đến nền móng điện Thái Hòa.
Sai người phá vỡ kết giới, Tần Phong đưa tay đẩy cửa lớn, nhưng toàn bộ cửa không nhúc nhích chút nào. Sau đó lại để các binh lính khác cùng hợp sức, cửa vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào. Tần Phong biết muốn mở được bảo tàng, cần có cách mở mà Hoa Tịch Mộng đã nói. "Hoa cô nương, tiếp theo xem cô rồi!" Tần Phong quay đầu nhìn Hoa Tịch Mộng cười nhếch miệng.
Hoa Tịch Mộng đi đến trước cửa lớn, lập tức một cỗ cảm giác cổ xưa và thê lương ập đến.
"Thế tử điện hạ có thể thả Hàn thúc bọn họ không?"
"Chuyện này hiển nhiên!" Đây là mình trước đó đã đáp ứng Hoa Tịch Mộng, hơn nữa Hàn thúc những người kia tu vi đều bị phế. Thả cũng không sao, không lật nổi sóng gió gì. Hoa Tịch Mộng tận mắt thấy Hàn thúc được thả đi, mới quay người lại đứng trước bảo tàng, rút ra một cây chủy thủ. Lướt nhẹ qua bàn tay mình, một dòng máu tươi trong nháy mắt chảy ra. Hoa Tịch Mộng nhỏ máu tươi của mình lên cửa đồng lớn. Máu tươi bị cánh cửa hấp thụ, tản ra một luồng ánh sáng. Sau đó lớp đồng xanh trêи cửa biến mất. Trên cửa xuất hiện một dấu tay. Hoa Tịch Mộng tiến lên trước, đặt bàn tay của mình lên đó. Trên cửa vang lên tiếng ken két.
Bạn cần đăng nhập để bình luận