Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 180: Ta quá mẹ nó biệt khuất

Chương 180: Ta quá mẹ nó uất ức
Người đến ngồi trên lưng ngựa, một bộ trường sam dáng vẻ nho nhã của thư sinh. Chính là Đại Tần Trương Nghi.
Trương Nghi trực tiếp mang theo một triệu nhân mã của Đại Tiền, lại thêm năm trăm ngàn nhân mã Bạch Khởi cho hắn. Tổng cộng là một trăm năm mươi vạn. Đi thẳng tới Phong thành.
Đương Ma Khang Đại Đế nhìn thấy Bạch Khởi, ánh mắt sáng lên. Trước đó Trương Nghi đã đáp ứng với hắn, chỉ cần Đại Thanh cùng Đại Tần liên minh, liền có thể chia đều cương vực bảy đại hoàng triều.
Mặc dù Tần Vũ Dương ngay trước mặt mình, mà lại Đại Tiền hoàng đế Tiền Vô Lượng vẫn còn ở đó. Mình không tiện trực tiếp nói với Tần Vũ Dương chuyện này. Nhưng có thể trực tiếp đòi Trương Nghi. Lúc ấy đối phương đã hứa trước mặt mình cùng văn võ đại thần Đại Thanh rồi. Cũng không thể nói không giữ lời được chứ?
"Tham kiến bệ hạ!" Trương Nghi đi vào trước mặt Tần Vũ Dương khẽ cúi đầu. Bị đối phương dùng một luồng kình khí nhu hòa kéo lên.
Không đợi Tần Vũ Dương lên tiếng, Ma Khang Đại Đế của Đại Thanh đã mở miệng trước: "Trương Nghi tiên sinh khi nào đổi sang dẫn quân đánh trận vậy? Chẳng phải chuyện kiếm sống của Đại Tần Bạch Khởi tướng quân sao?"
Ma Khang Đại Đế trêu chọc Trương Nghi một tiếng, đồng thời nháy mắt với hắn. Ý tứ rất rõ ràng, mau đem cương vực bảy đại hoàng triều chia một chút. Chia xong ta còn về Đại Thanh dưỡng thương. Đối với ánh mắt của hắn, Trương Nghi giả vờ không hiểu. Khách khí đáp: "Bản tướng cũng biết chút ít về chuyện dẫn quân đánh giặc, cũng muốn thử qua! Vừa vặn thừa dịp Bạch Khởi tướng quân có chuyện quan trọng cần làm, nhân cơ hội này đòi hắn một trăm năm mươi vạn binh mã, đến đây đón bệ hạ chúng ta!"
Trương Nghi đối với việc trước đó đã hứa với Ma Khang Đại Đế về việc chia cho đối phương một nửa cương vực bảy nước, không nhắc đến một chữ. Chỉ dùng việc mình tới đón Tần Vũ Dương, cứ như vậy bỏ qua đi.
Để tránh Ma Khang Đại Đế tiếp tục xoắn xuýt chuyện này, Tần Vũ Dương nhìn Trương Nghi nói: "Tướng quốc, chiến sự giữa Đại Tần và liên minh bảy nước thế nào rồi?"
"Bẩm bệ hạ, ngoài đám tướng sĩ Đại Tiền thần mang tới, sáu nước còn lại đều đã bị tướng quân Bạch Khởi lừa giết!" Trương Nghi nói lớn: "Sáu nước tổn hao sinh lực gần hết, mất đi nhiều tướng sĩ như vậy, việc Đại Tần thống nhất bảy nước nằm trong tầm tay! Chỉ cần bệ hạ hạ lệnh một tiếng, duệ sĩ Đại Tần sẽ san bằng cương vực bảy nước! Hắc Thủy Long kỳ của Đại Tần sẽ bay phấp phới trên khắp cương vực bảy nước! Cương vực bảy đại hoàng triều sắp về tay Đại Tần cả rồi!"
Trương Nghi nói dõng dạc, nhiệt huyết sục sôi. Bất quá lúc này Đại Tần đúng là có thực lực đó.
Hoàng đế bảy đại hoàng triều trừ Tiền Vô Lượng của Đại Tiền hoàng triều, những người khác đều đã chết. Sáu đại hoàng triều không có hoàng đế, hoàng đạo khí vận chi lực đã bị hút gần hết, hơn nữa còn đang ở vào giai đoạn chân không quyền lực. Triều đình náo loạn, lại mất đi trăm vạn đại quân. Không còn cách nào tập hợp đủ sinh lực đối kháng tinh nhuệ Đại Tần. Với năng lực của đám người Bạch Khởi, Mông Điềm, Hoắc Khứ Bệnh. Chỉ một hai ngày là có thể tiêu diệt lục đại hoàng triều kia. Còn về Đại Tiền hoàng triều thì càng dễ giải quyết, hoàng đế Tiền Vô Lượng của bọn chúng đều đã dẫn đầu đầu hàng. Nếu có người không phục thì giết một đám, sau đó trấn áp một đám. Như vậy những người còn lại sẽ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Việc đưa cương vực bảy đại hoàng triều vào lãnh thổ Đại Tần chỉ là vấn đề thời gian.
Trương Nghi làm Ma Khang Đại Đế kinh sợ không thôi. Nhưng hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Nghĩ ngợi thật lâu mới nhớ ra. Trương Nghi khi báo cáo với Tần Vũ Dương chỉ nói Đại Tần thống trị cương vực bảy đại hoàng triều. Sao không hề nhắc gì đến việc chia đều cho Đại Thanh? Chẳng lẽ do đối phương kích động quá nên quên chuyện này?
"Không được, phải thăm dò hắn thử?" Ma Khang Đại Đế thầm nghĩ. "Trương Nghi tiên sinh, Bạch Khởi tướng quân thật sự đã giết sạch sáu liên minh quốc tế quân đang ở biên giới Đại Tiền và Đại Thanh sao?" Ma Khang Đại Đế không nói thẳng việc chia đều cương vực bảy đại hoàng triều mà thăm dò xem Bạch Khởi xử lý những người kia như thế nào. Mặc dù Trương Nghi đã nói Bạch Khởi đã lừa giết những người kia, Ma Khang vẫn không tin lắm. Dù sao đây cũng là gần sáu trăm vạn đại quân, lại là tinh nhuệ của các hoàng triều. Nếu giữ lại đám người này sẽ là trợ lực cực lớn cho Đại Tần. Nếu Tần Vũ Dương, Trương Nghi cùng Bạch Khởi nghe được Ma Khang Đại Đế nghĩ gì trong lòng. Nhất định sẽ coi thường phản bác: "Giữ lại? Giữ đám người này ăn gạo Đại Tần à?" "Nhiều người vậy, ai nuôi nổi, chi bằng trực tiếp chôn còn thống khoái hơn!"
"Bẩm tê dại hoàng, ngoại thần tận mắt chứng kiến, Bạch Khởi tướng quân ra lệnh chôn toàn bộ hàng binh sáu nước ở cương vực Đại Tiền! Chờ sang năm đầu xuân, đám cỏ dại ở vùng đó sẽ tươi tốt vô cùng, nơi đó sẽ thành nơi nuôi ngựa của Đại Tần!"
Trương Nghi hiểu ý Ma Khang Đại Đế muốn hỏi, nhưng đối phương không nói toạc ra, mình cũng giả bộ không biết. Cứ muốn tỏ vẻ giả ngơ, làm Ma Khang Đại Đế sốt ruột vò đầu bứt tai. Lúc hắn định mở miệng lần nữa, thì lại nghe thấy giọng Tần Vũ Dương bên tai:
"Có thật không, vậy trẫm muốn đích thân đi xem một chút! Bạch Khởi tướng quân mỗi lần đào hố chôn người đều hoành tráng đến mức nào, Tiền hoàng cùng trẫm đi thưởng thức thử xem?"
Đại Tiền hoàng đế Tiền Vô Lượng đáp ứng một tiếng, leo lên chiến mã đi theo Tần Vũ Dương rời đi.
Trước khi đi, ánh mắt Tần Vũ Dương thoáng liếc Vương Tướng quân mang theo sát ý: "Vương Tướng quân chăm sóc tốt tê dại hoàng, đưa tê dại hoàng an toàn đến biên giới Đại Tiền và Đại Thanh!""Thần tuân chỉ!" Vương Tướng quân cúi đầu đáp. Lập tức hiểu rõ ý của hắn. Chính là để mình nhân cơ hội xử lý đối phương. Mặc dù đối phương có hoàng đạo khí vận chi lực hộ thân, nhưng bản thân cũng bị trọng thương. Chỉ cần lúc đối phương chưa lành vết thương, trong tình huống không kinh động đến hoàng đạo khí vận chi lực, muốn giết đối phương vẫn làm được. Chỉ là tìm phương pháp nào cho thích hợp thì lại khó.
Ma Khang Đại Đế hoàn toàn không ngờ, Vương Tướng quân vừa mới thần phục Đại Tần đã có ý đồ giết mình. Lúc này hắn chỉ đang buồn bã nhìn bóng lưng Tần Vũ Dương và Tiền Vô Lượng rời đi. Muốn gọi đối phương lại, lại không thể mở miệng.
Hắn cảm thấy mình quá mẹ nó uất ức. Người khác rõ ràng là đang coi mình như khỉ mà đùa giỡn. Hắn đã nhìn ra, nếu mình không chủ động nhắc chuyện này, Tần Vũ Dương sẽ không chủ động nói ra. Thảo nào người khác gọi hắn Tần Lão Lục, không phải là không có lý do. Đây rõ ràng là muốn trốn nợ.
Ma Khang Đại Đế liếc mắt nhìn Bạch Khởi đang thản nhiên ở bên cạnh nói: "Trương tiên sinh, trước đây chẳng phải ngươi nói với trẫm, lời của ngươi nhất ngôn cửu đỉnh sao! Các ngươi Đại Tần chẳng lẽ muốn giở trò quỵt nợ sao! Nếu các ngươi không muốn chia cương vực bảy đại hoàng triều với trẫm thì có thể nói thẳng ra! Trẫm cũng không thèm! Làm gì phải ra sức chối bỏ như vậy, nếu bị bách tính bảy nước biết quân thần Đại Tần các ngươi lừa gạt đồng minh thế nào, ngươi đoán bọn chúng sẽ nghĩ gì?"
Vương Tướng quân lập tức cảm thấy sát ý nồng đậm. Hai mắt lạnh lẽo nhìn Ma Khang Đại Đế. Đao chiến trong tay rút ra một nửa. Vương Tướng quân đã đầu quân theo Tần Vũ Dương theo sự chỉ đạo của Đại Tiền hoàng đế Tiền Vô Lượng. Vậy mình chính là người Đại Tần, đối với Đại Tần trung tâm không hai. Đối phương muốn dùng danh dự Đại Tần và Tần Vũ Dương để làm văn, khiến hắn có chút không thể nhịn được. Cho dù có phải chịu hậu quả gì, hắn cũng muốn giết Ma Khang Đại Đế để đối phương im miệng hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận