Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 440: Bá khí hộ phu

Vô tận đế uy tràn ngập giữa thiên địa, vạn đạo oanh minh. Thần phục trước Thượng Quan Uyển Nhi bên cạnh người.
"Tham kiến Nữ Đế!" Thành chủ Nghịch Lưu Thành Tôn Vượng cùng năm Thánh Vương khác cùng tất cả mọi người ở Nghịch Lưu Thành, ngay cả Khổng Phú của Tắc Hạ Học Cung cũng đều quỳ xuống trước Thượng Quan Uyển Nhi.
Chỉ có Tần Vũ Dương và Tần Phong hai người vẫn đứng vững. Nhất là Tần Phong, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên.
Thượng Quan Uyển Nhi nhìn chăm chú vào Tần Phong, khóe miệng khẽ cười.
Uy áp trên chân trời lập tức biến mất không thấy gì nữa. Nét mặt tươi cười này, giống như mùa đông lạnh giá đã qua, vạn vật đâm chồi nảy lộc, khiến mọi người ở đây đều có một cảm giác như gió xuân ấm áp.
"Tham kiến Nữ Đế!" Vương Đằng đối với Thượng Quan Uyển Nhi khẽ gật đầu nói, trên mặt mười phần cung kính.
"Chính là ngươi muốn giết phu quân của bản đế?" Thanh âm của Thượng Quan Uyển Nhi giống như bản chất của đại đạo, mang theo vô tận uy nghiêm, trấn nhiếp nội tâm Vương Đằng, khiến hắn có cảm giác khí huyết sôi trào. Hắn hoàn toàn không ngờ, phàm nhân này lại là nam nhân của Nữ Đế Thượng Quan Uyển Nhi.
"Nữ Đế minh xét, người này họ Tần giết người!" Vương Đằng giải thích: "Phụ thân hắn lại còn tìm hiểu hoàng đạo, rất có thể là người thừa kế của Thánh Hoàng thứ nhất thiên cổ! Thiên Linh Giới sớm đã có chung nhận thức, truyền thừa Thánh Hoàng không thể tồn tại, phàm là xuất hiện thì phải chung tru diệt!"
"Vương Đằng ngươi không cần giảng giải những điều này với ta!" Thượng Quan Uyển Nhi cất giọng nói: "Ta mặc kệ là người thừa kế Thánh Hoàng thứ nhất thiên cổ gì, cũng mặc kệ đối phương họ gì! Bản đế không chấp nhận cái lối của các ngươi! Tần Phong là phu quân của Thượng Quan Uyển Nhi ta, ngươi muốn giết hắn, chính là muốn giết ta!"
Thượng Quan Uyển Nhi vừa nói, một chưởng hướng Vương Đằng đánh tới. Dù chỉ là một chưởng nhẹ nhàng, nhưng lại mang theo khí thế khổng lồ, trực tiếp khóa chặt Vương Đằng.
Sắc mặt Vương Đằng đại biến, hội tụ lực lượng toàn thân, muốn ngăn lại một chưởng này. Nhưng làm sao lực lượng của hắn lại bị một chưởng này tùy tiện đánh tan.
Bốp! ! !
Một tiếng thanh thúy vang lên. Trên mặt Vương Đằng xuất hiện năm dấu tay rõ ràng. Nửa bên mặt trái của hắn đỏ bừng vô cùng. Bị Thượng Quan Uyển Nhi tát một cái, Vương Đằng tức giận không thôi. Hai mắt mang theo hào quang cừu hận, nhìn thẳng Tần Phong. Nếu không phải vì người này, mình sao lại chịu nhục lớn đến thế. Năm đó, mình đã từng có thể tranh phong cùng Thượng Quan Uyển Nhi trên đế lộ. Ở toàn bộ Thiên Linh Giới đều nổi danh hiển hách! Sao có thể bị người khác làm bị thương thành dạng này.
Bốp! ! ! ! !
Thượng Quan Uyển Nhi lần nữa vung tay ra một bạt tai, lần này đánh vào bên mặt còn lại của hắn.
"Ngươi không phục!" Thượng Quan Uyển Nhi trong hai mắt sát ý lăng nhiên, hờ hững hỏi: "Có phải ta trừng phạt ngươi quá nhẹ không? Còn dám cừu hận nhìn phu quân của bản đế như thế, cẩn thận ta móc hai mắt của ngươi ra!"
Sau khi Thượng Quan Uyển Nhi liên tiếp đánh hai bạt tai, Vương Đằng lập tức bình tĩnh lại. Dù hắn từng tranh phong với Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng đối phương đã sớm thành Đế, hai người bây giờ đã khác xưa. Nếu đối phương muốn giết mình, chỉ cần giơ tay là xong, dễ như trở bàn tay. Mình không cần thiết phải cứng rắn đối đầu. Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt.
Nghĩ đến đây, Vương Đằng lập tức thu lại ánh mắt ác độc của mình, hít sâu vài hơi, để cho đạo tâm của mình bình phục lại.
"Bỉ nhân không biết người này là phu quân của Nữ Đế, vô ý mạo phạm, xin Nữ Đế rộng lượng!" Vương Đằng nhìn chăm chú vào Nữ Đế Thượng Quan Uyển Nhi nói: "Nhưng người này tu luyện hoàng đạo, lại còn là người họ Tần, mong rằng Nữ Đế đừng bao che người này, người này tuyệt đối không thể giữ lại!"
Vương Đằng chỉ vào Tần Vũ Dương, muốn cho đối phương biết tính nguy hại của người này.
"Mà lại người này, liên hợp với dân bản địa của Nghịch Lưu Thành, giết chết Thánh Vương, Đại Thánh cùng mấy Thánh Nhân của Vương gia ta!" Vương Đằng tiếp tục giải thích: "Bỉ nhân muốn tru sát người này, cũng là nên làm!"
"Ngươi đây là đang ép buộc bản đế?" Thượng Quan Uyển Nhi lạnh giọng nói: "Quỳ xuống cho ta, nhận sai!"
Thượng Quan Uyển Nhi trên người bộc phát ra một cỗ uy áp cường đại, nhắm thẳng về phía Vương Đằng mà đi. Cỗ uy áp này vô cùng cường đại, ép xương cốt toàn thân Vương Đằng vang lên răng rắc. Dù hắn cố gắng điều động lực lượng trong cơ thể thế nào, cũng không thể chống lại được cỗ uy áp kia. Dù trong lòng mười phần không muốn quỳ xuống, nhưng cuối cùng vẫn không thể chống đỡ được, hai chân mềm nhũn quỳ giữa không trung.
Thượng Quan Uyển Nhi sao có thể không biết, đối phương đang dùng thân phận của Tần Vũ Dương và Tần Phong để ép buộc nàng. Việc tru sát người họ Tần đã là nhận thức chung của Thiên Linh Giới từ lâu, mà việc truyền thừa của Thánh Hoàng thứ nhất thiên cổ xuất hiện, khiến rất nhiều thế lực của Thiên Linh Giới không muốn nhìn thấy. Vương Đằng muốn lôi kéo đại thế, để Thượng Quan Uyển Nhi lùi bước. Đối phương muốn bảo vệ Tần Phong là không có gì đáng trách, đó là nam nhân của nàng, ai cũng không có quyền can thiệp. Ít nhất cũng để cho mình giết Tần Vũ Dương.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, đối phương lại mềm không được cứng không xong. Chẳng những không nhượng bộ, còn trực tiếp bắt mình quỳ xuống. Điều này khiến nội tâm Vương Đằng cuồng nộ vô cùng.
Nhưng làm sao hắn có thể ngờ, Thượng Quan Uyển Nhi thân là Đại Đế đương thời, sao có thể để những điều kiện bên ngoài này can thiệp? Đế giả là người luôn tiến thẳng không lùi, chỉ cần mình không muốn, thì không ai có thể ép buộc mình làm bất cứ điều gì. Nếu như cái gì a miêu a cẩu cũng có thể ép buộc mình, chẳng phải làm cho đế tâm của mình bị dao động. Mình còn có thể vô địch thiên hạ kiểu gì nữa. Vậy thì còn có ý nghĩa gì mà thành đế.
Thượng Quan Uyển Nhi sở dĩ cường thế như vậy, hoàn toàn là để giúp Tần Phong hả giận. Đối phương đã muốn giết nam nhân của mình, mình sao có thể bỏ qua. Nếu theo tính tình trước đây của nàng, thì đã sớm một chưởng giết chết Vương Đằng rồi. Sở dĩ làm nhục đối phương như vậy, bắt đối phương quỳ xuống, hoàn toàn là để cho người ngoài nhìn. Để cho cả người ở Thiên Linh Giới đều biết, Tần Phong là nam nhân của Thượng Quan Uyển Nhi, ai dám động đến đối phương đều cần phải cân nhắc cho kỹ. Mà Tần Vũ Dương là phụ thân của Tần Phong, vậy cũng tương đương là công của mình, sao có thể để người khác đi ức hiếp.
Sau khi Vương Đằng quỳ xuống, Thượng Quan Uyển Nhi lạnh giọng quát lớn: "Vả miệng!"
Thượng Quan Uyển Nhi, khiến cho sắc mặt Vương Đằng trở nên khó coi. Nhìn chòng chọc vào đối phương.
"Vả miệng!" Thượng Quan Uyển Nhi lần nữa quát lớn một tiếng.
Thấy Vương Đằng chậm chạp không chịu động thủ. Lại một bàn tay hướng về phía Vương Đằng lao tới. Vương Đằng ngay cả chỗ phản kháng cũng không có, bị một bạt tay từ trên trời đánh xuống. Cả khuôn mặt sưng lên giống như đầu heo.
Thượng Quan Uyển Nhi lại khẽ mở đôi môi mỏng: "Vả miệng!"
Trong lòng Vương Đằng tuy vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng biết rằng có Thượng Quan Uyển Nhi vị Đại Đế ở đây, thì hôm nay mình rất khó toàn thân trở lui, cắn răng một cái, tự tát thẳng vào miệng mình.
Bốp! Bốp! Bốp bốp bốp... !
Liên tiếp hơn chục bạt tai xuống, không một bạt tai nào là không vang dội. Vương Đằng hoàn toàn không có nương tay với mình, thậm chí còn làm cho răng của mình bị gãy. Miệng và mặt của hắn đầy máu. Tuy những vết thương này với hắn mà nói không là gì cả, cũng không tính là nặng, nhưng hôm nay mình bị làm nhục đến thế. Sau này muốn ngẩng đầu làm người ở Thiên Linh Giới cũng rất khó. Hơn nữa, thể diện của Vương gia đều bị mình làm mất sạch. Mình và Vương gia sẽ trở thành trò cười cho tất cả các thế lực của Thiên Linh Giới. Tư cách Đại Đế mà mình ấp ủ bấy lâu, cũng tiêu tan thành mây khói. Thanh danh của mình từ đó bị hủy trong một khắc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận