Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 261: Xong đi

Nếu như là vào lúc bình thường, đối phương hẳn là vẫn còn ở đây. Mà lại bốn người còn đang quây quần bên nhau, thưởng thức ánh lửa. Thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng cười. Khi người kia nhìn lên tảng đá lớn thì lại phát hiện phía trên trống trơn, chẳng thấy bóng người nào, đến cọng lông cũng không. “Mả mẹ nó, người đâu rồi!” Người kia kinh hô một tiếng, trong lòng đột nhiên có một dự cảm không lành. Mình nói với người Thất Sát Lâu rằng người ở chỗ đó, giờ người lại biến mất, chẳng lẽ Thất Sát Lâu sẽ tha cho mình? Nằm mơ đi. Bọn người kia vốn là người của Thiên Cơ Các giả trang, mục đích là dụ dỗ thám tử của Thất Sát Lâu, để truyền tin về. Bây giờ mục đích đã đạt được, bọn họ đã sớm chuồn rồi. “Người đâu?” Tông chủ Thất Sát Lâu nhìn tảng đá lớn trống không hỏi, “Ngươi không phải nói là ở chỗ này sao?” Giọng tông chủ Thất Sát Lâu, phảng phất từ Địa Ngục vọng lên, khiến người kia toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. “Đúng… đúng mà, người đâu rồi?!” Người kia run rẩy trả lời, “Vừa nãy còn ở đây mà!” “Ngươi đang hỏi ta sao?” Tông chủ Thất Sát Lâu sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt sắc như điện. Uy áp khổng lồ trút xuống người kia, khiến hắn hộc máu, ngã xuống đất bất tỉnh. “Thành viên Thất Sát Lâu ở đâu?” Giọng tông chủ Thất Sát Lâu vang vọng bên tai mọi người ở đây. Lúc này, từ trong đám người bước ra mấy người ánh mắt âm lãnh. “Bái kiến tông chủ và bốn vị trưởng lão!” Mấy người này là thám tử của Thất Sát Lâu ẩn trong đám đông, khiến ai nấy đều kinh hãi. Mọi người đã đoán những người này thân phận bất phàm, nhưng không ngờ tông chủ Thất Sát Lâu đích thân tới. Vậy nơi Lăng Phong cốc này chắc chắn cất giấu bí mật cực lớn của Thất Sát Lâu. “Xong rồi!” Không ít người trong lòng đồng loạt nghĩ vậy. Đại quân của Thất Sát Lâu đã đến, chắc chắn là tìm Tần Phong và Thánh nữ của ba đại thánh địa. Bây giờ không tìm được Tần Phong và ba người kia thì chỉ có thể bắt bọn họ chịu tội. Ai bảo bọn họ vận xui, còn ở lại đây xem náo nhiệt. Nghĩ đến đây, mọi người hoảng sợ tột độ, có người còn bị dọa tiểu cả ra quần. “Bọn chúng đâu?” Tông chủ Thất Sát Lâu hỏi lại lần nữa, một câu nói của hắn khiến mấy tên thám tử mồ hôi lạnh túa ra. Bọn chúng cũng không biết bốn người kia đi đâu, vừa nãy còn ở đây mà, sao lại đột nhiên biến mất được? Thấy vẻ mặt bọn kia, tông chủ Thất Sát Lâu lập tức hiểu ra, bọn chúng đã làm mất dấu người. Hắn quát lớn: “Các ngươi trông chừng động tĩnh của địch nhân kiểu gì vậy hả?” “Thuộc hạ muôn lần c·hết không chối từ!” Mấy người kia đồng thanh nói, sau đó vận hết lực, một chưởng tự đập vào trán. Những người này quả không hổ là người của Thất Sát Lâu, đối với địch nhân tàn ác, với mình càng ác hơn. Đầu bọn chúng bị lực mạnh đập nát, máu me văng tung tóe. “Đừng tưởng chết rồi là xong chuyện!” Tông chủ Thất Sát Lâu hừ lạnh một tiếng: “Cho người băm thây bọn chúng cho chó ăn!” Nghe lệnh, từ trong đại quân của Thất Sát Lâu bước ra mấy sát thủ áo đen, vung đao chém lên xác của mấy tên thám tử vừa tự sát. Chẳng mấy chốc, thi thể của bọn chúng bị băm thành thịt vụn! Tông chủ và bốn đại trưởng lão Thất Sát Lâu nhìn hai hàng chữ lớn khắc trên núi đá ở hai bên Lăng Phong cốc với ánh mắt âm độc. Càng xem càng tức, hận đến nghiến răng. Bọn chúng vốn tới để giết người, ai ngờ đối phương đã trốn thoát, khiến bọn chúng rơi vào cảnh bẽ mặt. Người ta vẫn nói Thất Sát Lâu ra tay tất thấy máu, lần này toàn lực xuất động, chẳng những không bắt được mục tiêu, còn để đối phương chạy thoát ngay trước mắt, còn mặt mũi nào nữa. Phải g·iết, nhất định phải g·iết! Cho dù không g·iết được Tần Phong thì những người này cũng phải c·hết. Quả nhiên, lo lắng trong lòng của đám người kia là đúng. “Giết, không chừa một ai!” Tông chủ Thất Sát Lâu vừa ra lệnh, sát thủ Thất Sát Lâu lập tức vung đao về phía đám đông. Mấy ngàn người làm sao địch nổi những sát thủ tinh anh này của Thất Sát Lâu. Chỉ một lát, tất cả đều bị giết sạch. Mùi máu tươi nồng nặc bao trùm cả Lăng Phong cốc, thi thể nằm la liệt trên mặt đất, hòa cùng ngọn lửa lớn đang cháy hừng hực trong cốc, cảnh tượng chẳng khác nào luyện ngục trần gian. Sau khi những người này bị giết sạch, tông chủ Thất Sát Lâu bay lên không trung, hai tay cùng lúc đẩy ra. “Oanh!” Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên. Ngọn núi Lăng Phong cao sừng sững, giống như lưỡi dao đâm thẳng trời cao, bị một chưởng của hắn đánh gãy ngang, vô số đá vụn rơi xuống lấp gần đầy cả Lăng Phong cốc. Hai hàng chữ lớn Tần Phong khắc trên hai ngọn núi cũng biến mất không còn dấu vết. “Tìm cho ta, dù đào ba thước đất cũng phải tìm ra Tần Phong, bốn người bọn chúng, dù phải huyết tẩy Đại Thuận Hoàng Triều!” Tiếng tông chủ Thất Sát Lâu lạnh lẽo vang vọng không ngừng giữa trời đất. Sau đó hắn và bốn vị trưởng lão biến mất ở Lăng Phong cốc, hướng về Đại Thuận Hoàng Triều mà đi, còn hai vạn thủ hạ Thất Sát Lâu lập tức hành động, bắt đầu tìm kiếm thảm khốc. Chỉ cần gặp người là chém giết, bất kể là ai, không để một ai sống sót. Trong mắt sát thủ Thất Sát Lâu, người dân ở những vương triều này đều là bia tập luyện thuật ám sát sống, không đáng để thương xót, giết cũng là chuyện bình thường. Vừa hay có thể tạo hiệu ứng uy hiếp. Khi đại quân của Thất Sát Lâu rời đi, cả Lăng Phong cốc chỉ còn lại lửa rừng và lá khô vẫn đang cháy, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, trên mặt đất la liệt thi thể. Thất Sát Lâu tuy là tổ chức sát thủ nổi danh hung ác trong thế tục giới, nhưng phẩm chất lại quá kém, giết người xong thì không thèm chôn cất, để mặc xác chết phơi thây ngoài đồng. “Hoàng đế Đại Thuận Hoàng Triều, ra gặp ta!” Tông chủ Thất Sát Lâu cùng bốn đại trưởng lão xuất hiện ngay phía trên Hoàng Cung Đại Thuận Hoàng Triều, uy áp vô biên bao phủ toàn bộ hoàng cung, ai nấy trong hoàng cung cũng thấy lồng ngực nặng trịch, như bị đè đá, khó thở. “Ai dám ở hoàng cung Đại Thuận Hoàng Triều ta làm càn!” Lúc này, Hoàng đế Đại Thuận Hoàng Triều bay ra từ hoàng cung, nhưng khi thấy người tới là tông chủ Thất Sát Lâu và bốn đại trưởng lão, hắn lập tức hạ thấp thái độ. “Bái kiến tông chủ và bốn vị trưởng lão!” “Ngươi có biết chuyện ở Lăng Phong cốc?” Tông chủ Thất Sát Lâu lạnh giọng hỏi. “Biết!” Hoàng đế Đại Thuận Hoàng Triều thật thà trả lời: “Nghe nói Tần Phong dẫn ba thánh nữ của đại thánh địa đến Lăng Phong cốc giết không ít người!” “Vậy ngươi có biết tung tích bọn chúng?” Tông chủ Thất Sát Lâu nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh như băng. “Không biết!” Hoàng đế Đại Thuận Hoàng Triều thành thật nói. Đối phương đi đâu hắn sao biết được, chuyện này đâu phải việc của hắn. Dù đối phương giết người trên lãnh thổ hoàng triều, nhưng hắn cũng đâu biết những người trong Lăng Phong cốc kia là ai. Hơn nữa, người ta là Thánh nữ của ba đại thánh địa, cho dù hắn có muốn quản cũng đâu có tư cách? “Ngươi thân là hoàng đế một nước, ngay cả người xuất hiện ở lãnh thổ của mình cũng không biết tung tích, tông chủ ta còn cần ngươi làm gì, Đại Thuận Hoàng Triều ngươi có ích gì!” Tông chủ Thất Sát Lâu lạnh lẽo nói, rồi vung một chưởng về phía Hoàng đế Đại Thuận Hoàng Triều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận